Ta thương...
Ta thương người một kiếp long đong,
Cơn đói khát thay đồ ăn mỗi bữa
Ta thương người nép mình như hoa sữa
Chờ đêm buông mới thao thức, nồng nàn
Ta thương người nhặt nhạnh giọt nến tàn
Khêu chút lửa hâm đông chiều ấm lại
Ta thương người để tang đời con gái
Voan trắng giăng sương trắng người đi
Ta thương người phên liếp mỏng trời khuya
Nghe lạnh buốt gió lùa vào dĩ vãng
Ta thương người gom về từng hạt nắng
Hong khô kỷ niệm tuột trôi xa
Rồi ta về ta lại thương ta
Ngụp lặn chơi vơi vớt vần thơ nhạt.
Canh thâu,
Trả lờiXóagió cồn cào không ngủ
Trăng lạnh trôi,
lối cũ chân quen
tìm về
lời ru xưa dang dở
đọng môi mềm
Mắt lá gõ nhịp rơi.