Mùa xuân lại đến, có gì lạ đâu? Lại ngồi ngẫm nghi moi
thứ giăng mắc khi thời gian đa dịch vao cai mấu chuyển sang gióng đốt mới. Cũng
là lẽ thường! Mình không thích va không làm được những thứ
phi thường. Thế là đã qua một vòng quay nữa của đất trời với
Xuân – Hạ – Thu – Đông, cuốn theo những nhân tình thế thái, ôm đồm theo bao
cung bậc xúc cảm của người, của ta.
Nhìn ra thiên hạ, thấy quãng vui quãng buồn. Chỗ hân
hoan với phúc lộc ngồn ngộn, lại có chỗ bi thảm với nghiệt trái khoác vào thân
phận. Lớn bé đều tự nhủ thôi thì hãy cứ vui mà sống. Tết đến thì vẫn hoa, vẫn
bánh, vẫn rượu, vẫn xanh đỏ xập xình. Dẫu trong ngõ ngách nhân gian vẫn còn
những u ám thì cuộc sống vẫn cứ phải nhúc nhắc mà đi. Đây đó có một vài người
phất lên kiếm bạc tỷ mỗi ngày, được ca tụng như những người hùng, nhưng thực ra
những đồng bạc ấy đem lại cái gì cho đất nước đây? Gạo thóc, kim loại, xuất
khẩu…. cả năm có chừng ấy, thằng khôn vơ bạc thì chắc sẽ có những thằng dại
trắng tay, có kẻ được tung hô lại sẽ có người bị giã như làm giò chả kiểu
truyền thống! Một bọn ngu ngơ đông như kiến, vơ véo đủ cơm áo qua ngày rồi chắp
tay sau đít ngắm trời đất, tự đánh đu lên ngọn tre, tự thăng hoa, ngỡ là phớt
đời rồi. Bọn ấy đâu biết đã suốt năm qua gọt đẽo cống nạp lẫn nhau, cái mặt cao
ngạo cũng ngầu tím tái khi vào vòng chia chác…
Nhìn về ta, ta cũng ngu ngơ chả khác gì cái đám kiến
kia là mấy. Có chăng ở cõi tâm hồn mới có mấy nỗi niềm riêng....