Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 21 tháng 9, 2014

Có bao giờ...


Có bao giờ không anh!
Những hạt nước kết cầu vồng bảy sắc.
những dòng thác bỗng dưng chảy ngược
Mùa thu vàng bện sóng mắt nhung. 
Có bao giờ không em!
Ngón tay mềm vít cong chiều ở lại
Một hoàng hôn bên lề tan chảy
Ta tìm nhau trong khao khát dịu dàng.

Thứ Năm, 11 tháng 9, 2014

42B Tượng sứ

Chén đầu tiên nhá! Trăm phần trăm!

Chén đầu tiên nhá! Trăm phần trăm! (ảnh bị lỗi rùi)

Thanh niên cứng của K42B

Thi xong rùi. Hum nay phải tự hoành tráng thật nhiù

Hương vị sau khi thi xong thật dễ chịu!

May quá vớ được gậy tự sướng. Phải lần lượt nhá

Đến lượt mình rùi, ngồi vào đi!

Karaoke thì phải nhìn màn hình chứ người kia!

Chả đi đâu mà thiệt cả!

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Lời của BLOGER


Nhân dịp lượt ghé thăm thứ 4000 đến blog Yêu muộn, Hoàng Iu Mun xin gửi lời  cảm tạ đến tất cả các bạn bè xa gần, đã hạ cố dành những phút giây quý báu cho góc tâm sự đơn sơ này. 
Chữ nghĩa, bài vở có thể còn thô lậu, non nớt...,  nhưng là những nỗi niềm rất riêng của Hoangiumun. Tác giả blog chỉ mong nhận được sự cảm thông và những lời chỉ giáo chân thành của các bạn!
Tôi iu các bạn nhiều 

Những Trung Thu của tôi


Tuổi thơ mình qua đi thật nhiều cái tết Trung Thu không có tùng dinh rộn ràng như bây giờ. Nhiều năm không dám đốt đèn để tránh máy bay ném bom đêm. Những năm sau được đốt đèn thì kinh tế còn khó quá. Chả có tiền mua đèn ông sao, phải hì hục tự làm lấy. Ông sao dán bằng giấy học trò rồi bôi mực đỏ, mực xanh vào. Nến không có, phải đốt bằng dầu hỏa, hoặc lấy nhựa cây Trám nhồi vào ống nứa đốt lên. Thơm phết! Nhưng khói đen lắm, chỉ một chốc là ông sao bám đầy muội đen sì, rồi bén lửa cháy tiêu luôn....
Ngày ấy trò vui nhất là được hợp tác xã nông nghiệp chia phần bánh kẹo rồi chơi trò "Thả đỉa ba ba" hay trốn tìm dưới trăng vàng trên sân kho. May được chia cái kẹo bọc giấy bóng xanh đỏ thì sướng mê li, ngắm chán chê rồi mới mút dần từng tý, chỉ mong sao mỗi lần mút nó không bị mòn đi quá nhiều. Cái giấy bóng vỏ kẹo thì cất giữ cẩn thận như một thứ tài sản quý giá....
Thế mà rồi cũng lớn, cũng học hành, cũng thành người lính, làm bố, làm ông... Chả thấy xót xa, chả thấy tiếc nuối. Dân tộc, đất nước ngày ấy thế cả. Bây giờ thấy trẻ được vui rước đèn mô hình to tướng, cũng thấy mừng, coi như bù vào chỗ thiếu hụt của tuổi thơ thế hệ.
Trăng rằm Trung Thu muôn đời vẫn là như thế, vằng vặc như cái gương trong. Chỉ tiếc lễ hội rước đèn nhập nhòa ánh điện, lũ trẻ chả nhìn thấy Ông Giăng là như thế nào? 

Thứ Hai, 1 tháng 9, 2014

Về với lang thang


Lại về thôi, với cánh buồm xưa. Lang thang theo gió thu cuối nẻo.
Những lá vàng cứ rơi đi, đừng xào xạc làm gì. Ta muốn đất trời này lặng im tuyệt đối 
Trong muôn cái đẹp đẽ hào hoa, con người lại muốn có thêm những dối lừa, u ám.
Đã hơn một lần lòng tự nhủ: Đừng đau. Nhưng xót xa vẫn tràn lên nghèn nghẹn
Cánh buồm ơi, hãy một lần nữa cố dong khơi. Trời thu trong lắm!
Ta sẽ ném chút bột phép lãng quên vào dĩ vãng.
Rồi ngật ngưỡng dò tìm về ngõ nhỏ. Từng đêm gõ phím đốt màn hình