Có một năm, vào đầu tháng Chạp,
Hiện gửi cho tôi một gốc đào khá đẹp kèm theo mảnh giấy ghi dòng chữ cụt ngủn:
“Gặp tiết xuân là nó nở hoa đấy, ông điều chỉnh cẩn thận nhá”. Nhà Hiện ở Việt
Quang, năm nào nó cũng làm đào cảnh bán Tết. Tôi học đại học cùng lớp với Hiện,
nhưng vụng, chả biết tiết xuân là gì. Hì hụi chăm tưới, vừa mới đến hai mươi
tháng Chạp, bao nhiêu nụ hoa đều bung xòe nở hết!
Kể từ khi tách tỉnh, cái huyện Việt Quang cận kề
bỗng trở nên diệu vợi. Một lần đến công tác ở đấy, tôi phải điện trước cho Hiện,
nó đang giữ chân Trưởng phòng Nông nghiệp huyện. Cũng là tiện thể gặp gỡ bù
khú, hàn huyên ôn lại kỷ niệm thời sinh viên thôi chứ chả có việc gì ghê gớm.
Ngày đi học, Hiện có tiếng là đàn hay hát giỏi,
lại thêm cái vóc dáng khá điển trai, khối nữ sinh thuộc diện hoa khôi cũng phải
mê mẩn. Thế nhưng Hiện chả bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương hẹn hò gì cả. Thời
bao cấp ngày ấy kinh tế khó khăn, nhiều cô gái khôn khéo biết tấn công vào trái
tim người con trai qua con đường dạ dày. Mỗi dịp Hiện bị “tấn công” như thế, nó
lại lôi tôi đi theo, đánh chén rồi tán chuyện tào lao đến chán chê thì về, hứng
lên thì ôm cây đàn ghi-ta gào gổng mấy bài, chả thấy có tình tứ gì cả. Tôi cứ yên trí rằng thằng Hiện mà cứ tếu táo
như thế thì cái đường tình duyên rồi cũng chẳng hơn gì bọn tôi cả.
Đùng một cái, đúng ngày liên
hoan chia tay ra trường, nó dắt một cô gái xinh nõn nà, tóc dài mướt, rồi nhăn
nhở giới thiệu đấy là người yêu. Cả lớp tôi mắt tròn mắt dẹt nghĩ là nó lại tếu
táo thôi. Nhưng rồi nghe cô gái nói chuyện, cả lũ mới “à.....” rồi túm lấy Hiện
mà khủng bố, kiên quyết đòi phạt nó vì cái tội dấu diếm người yêu. Người yêu Hiện
là một cô gái người dân tộc Tày, cùng quê với Hiện, đang học ngành sư phạm. Họ
yêu nhau đã ba bốn năm rồi. Thì ra đằng sau cái vẻ tếu táo thường ngày, Hiện
cũng có một trái tim nồng nàn, đằm thắm lắm. Nhìn họ đi bên nhau, ai cũng hiểu
rằng đó là một cặp đôi chứa chan hạnh phúc
Ra trường, Hiện được điều về
công tác ở huyện Việt Quang, cũng là huyện nhà của nó. Năm sau thì người yêu Hiện
cũng ra trường về dạy ở trường cấp ba huyện ấy. Họ cưới nhau, lớp tôi tề tựu về
gần đủ cả để chúc mừng hạnh phúc cho đôi vợ chồng trai tài, gái sắc. Tôi nhớ
hôm ấy thằng Hiện phải uống bao nhiêu là rượu, chả biết rồi đêm tân hôn nó xoay
xở thế nào.
Bốn năm sau, tôi nhận được tin
vợ Hiện mắc cơn bạo bệnh qua đời, để lại cho Hiện đứa con hai tuổi với một khoảng
hụt hẫng chắc không thể nào khỏa lấp.
-Cô ấy đi cũng là theo mệnh giời
thôi, chả biết sao mà tránh được. Ông đừng nghị ngợi nhiều quá, mọi thứ vẫn còn
ở đằng trước đấy!
Tôi đến thăm Hiện với câu động
viên muôn thuở như thế rồi quàng tay ôm Hiện thật chặt. Tôi nhận thấy cái cằm
nó tỳ trên vai tôi gật gật, không biết là đồng ý với câu nói của tôi hay là nấc
nữa...
Mải nghĩ miên man về thằng bạn,
một cái xe ca đã áp sát chỗ tôi đứng, một chú lơ xe tóc nhuộm đỏ xơ xác nhảy ào
xuống hỏi như quát:
-Bố đi đâu đấy, lên xe đi?
Tôi cảnh giác nhìn kỹ lại biển
số xe rồi mới thủng thẳng:
-Tôi sang Việt Quang.
Thằng bé lơ xe túm ngay cái cặp
của tôi rồi hối như đuổi tà:
-Thế thì lên xe đi luôn thôi,
xe con vẫn đang còn rộng mà bố.
Tôi ngó lên thùng xe thấy có vẻ
thưa người mới dám bước chân lên cái bậc cửa xe. Lập tức thằng bé lơ xe thúc giục
như sắp cháy nhà:
-Bố vào trong đi, khẩn trương
hộ con. Có ghế ngồi trong kia, bố ngồi xuống nhá, sắp qua trạm công an rồi. Đồ
đạc của bố đây, bố cứ vào đi.
Tôi tìm được một chỗ trống, liền
nhét cái cặp xuống gầm ghế rồi yên vị. Bên cạnh tôi là một hành khách nữ, chắc
bị say xe, đang gục đầu vào thành ghế phía trước, một tay che kín mặt bằng một
chiếc khăn mỏng. Tôi đánh mắt nhìn ra phía ngoài, cây cối, nhà cửa trôi miên
man về phía sau lưng. Ngày chưa tách tỉnh, mỗi năm tôi qua con đường này vài lượt.
Từng cái ngã ba, cây cầu, thậm chí từng quán cơm phở bên đường tôi đều rành rọt.
Mấy năm không qua lại, mọi thứ bây giờ đều lạ lẫm quá!
Sau khi vợ mất, Hiện đón mẹ về
ở cùng, trông nhà trông con giúp để nó đi làm. Vóc dáng hình hài Hiện xác xơ đi
trông thấy, nhưng mỗi lần gặp nhau nó vẫn ồn ào, tuế tóa như chẳng có chuyện gì
đã xảy đến. Nhớ lại chuyện yêu đương thời sinh viên, tôi biết con tim nó đau đớn
lắm, chẳng dễ gì nguôi ngoai được. Mãi đến ngày sắp tách tỉnh, tôi mới dám dè dặt
hỏi nó về chuyện vợ con, nó bảo:
-Tôi sống như thế cũng quen rồi,
đưa một người phụ nữ về ở cùng chỉ làm họ khổ thôi.
-Tôi hỏi thật, ngần ấy năm qua
rồi, chả nhẽ ông không có rung động với
một người khác giới nào à?
-Hì hì.... Ông nói như tiểu
thuyết vậy. Phụ nữ họ làm cả thế giới rung động ấy chứ, riêng gì tôi. Có lẽ là
chưa đến lúc thôi. Lúc nào nó đến, ông sẽ là người đầu tiên tôi thông báo.
Thấm thoắt thế là chúng tôi ra
trường đã hơn hai chục năm rồi. Công danh, phú quý mỗi người mỗi ngả. Những lúc
nhớ nhau, tôi và Hiện lại bấm điện thoại để hàn huyên. Nó bô lô ba la kể chuyện
gặp bạn bè cùng lớp, kể chuyện nghiên cứu khoa học được mất thế nào, rồi chuyện
nhậu nhẹt say tỉnh ra sao...Chỉ có mỗi chuyện về cái “lúc nào” của nó thì chẳng
bao giờ được nhắc đến. Hiện vẫn sống như vậy với mẹ già và đứa con gái duy nhất.
Đứa con gái bây giờ đi học đại học, ngày ngày Hiện đi làm, nhà chỉ còn mỗi bà mẹ
thơ thẩn quét nhà xong rồi lại nấu cơm đợi con về. May mà có họ hàng anh em
quây quần xung quanh nên bà cụ cũng đỡ đi cái phần hiu quạnh.
Chiếc xe đang chạy vù vù bỗng
phanh dúi lại khiến tất cả hành khách đều giật mình lao chúi về phía trước. Thằng
bé lơ xe quát tướng lên:
-Anh không có mắt à? Khách người
ta vẫy thế mà cứ lao vùn vụt...
Lập tức cái xe hùng hục chạy
giật lùi trở lại. Nhìn mặt anh tài xế đã cứng tuổi, tôi hiểu là anh ta lái thuê
cho nhà thằng bé lơ xe. Có lẽ thái độ hỗn xược quá mức của thằng oắt lơ xe khiến
anh ta bực mình văng tục:
-Đứng mãi trong ngõ ấy thì đéo
ai mà nhìn thấy!
Thì ra là có khách đón xe dọc
đường. Xe vừa dừng lại, thằng lơ xe đã nhảy ào xuống lôi tuột vị khách vào xe rồi
chiếc xe lại lăn bánh tiếp. Người khách ngồi cạnh tôi đã giật mình ngồi thẳng dậy.
Tôi quay nhìn sang để nhận diện. Đó là một cô gái, một cô gái rất trẻ. Có lẽ cú
phanh xe đột ngột đã làm cô tỉnh lại. Cô ta đưa tay vén lại mái tóc lòa xòa
ngang trán, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa
kính rồi quay lại hỏi tôi:
-Đây là chỗ nào rồi chú ơi?
-Có lẽ khoảng bốn chục cây nữa
thì đến Việt Quang. Chú cũng không nhớ rõ lắm.
-Chú cũng về Việt Quang ạ?
-Chú chỉ đến đó làm việc thôi,
chứ chú ở tỉnh bên này cơ mà!
-Cháu cũng về Việt Quang đây.
Cái xe này chạy khiếp quá chú nhỉ?
-Ừ...., thời buổi làm ăn mà.
Tôi ậm ừ trả lời rồi quay sang
nhìn kỹ người đang nói chuyện với mình. Có lẽ cũng là thói quen thận trọng cố hữu
của tôi, biết đâu gặp phải hạng người đểu giả thì sao? Cái thằng lơ xe kia còn
gọi tôi là “bố”, vậy mà cứ thử không đi xe của nó xem...
Mặc dù cảnh giác nhưng tôi cũng phải thừa nhận
cô ta rất đẹp. Thấy cô gái có vẻ sẵn sàng tiếp chuyện, tôi mạnh dạn dò hỏi:
-Nhà cháu ở đấy à?
-Nhà cháu ở mãi Bắc Giang cơ,
nhưng cháu công tác ở đấy.
-Tốt quá. Ở tỉnh này ai cũng
muốn về Việt Quang công tác.
-Cháu đang xin chuyển về quê đấy
chú ạ. Ở đấy buồn lắm!
Cô gái nói mà không nhìn tôi,
đôi mắt có hàng mi khá dài cứ đăm đăm nhìn về phía trước. Trên gương mặt rất đẹp
nhạt nhòa một nét cười buồn đến nao lòng.
-Cháu nói thế nào ấy chứ. -
Tôi bác lại: -Chả ai nói đất Việt Quang buồn cả. Tỉnh này còn muốn nâng cấp nó
lên thành thị xã nữa cơ mà?
-À..., là cháu nói riêng cháu
thôi.
Cô gái quay sang ngập ngừng
thanh minh với tôi rồi lại quay nhìn đăm đắm về phía trước với ánh mắt đượm buồn.
Tôi hiểu cô gái không muốn tiếp tục câu chuyện nữa, nhưng tôi thì lại không muốn
câu chuyện dừng lại:
-Cháu làm ở cơ quan nào?
-Cháu làm ở phòng nông nghiệp
chú ạ.
-Ôi trời ơi! Ông trưởng phòng
của cháu là bạn thân thời sinh viên của chú đấy. Chú đang hẹn vào nhà lão ta
chơi đây này.
Tôi hồ hởi kể lể như kiểu khoe
khoang lấy oai, quên hết cả cái thói quen thận trọng. Cô gái nghe tôi nói vậy
thì quay ngoắt sang nhìn, trợn tròn mắt, giọng thảng thốt:
-Thế ạ.... Vậy ra anh Hiện...
Cô ta chỉ nói đến đấy rồi vội
vã đưa tay che miệng và im băt. Không nói thêm lời nào, cô quay mặt nhìn ra
phía ngoài cửa kính với dáng vẻ lúng túng. Tưởng cô gái nghi ngờ tính chân thực
trong câu nói của tôi, tôi hăng hái bổ sung thêm thông tin:
-Đúng đấy cháu ạ. Lão Hiện mà
vợ đã mất cách đây mười mấy năm, đến nay vẫn ở một mình ấy.
Cô ta vẫn trân trân nhìn ra
ngoài, không có một phản ứng nào đáp lại lời tôi cả. Tôi chợt thấy mình vô
duyên, bèn giả vờ cúi xuống xếp lại hành lý rồi kê tay gục đầu vào thành ghế
phía trước. Cả khoang xe không ai nói một câu nào, tiếng máy ô tô dội từ sàn xe
lên đều đều khiến hành khách đều cảm thấy buồn ngủ. Tôi sắp lơ mơ thì cô gái lại
cất tiếng gọi nhỏ nhẹ:
-Chú ơi!
Tôi ngẩng dậy dụi mắt quay
nhìn sang thì thấy cô gái đang nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Để làm đà cho cuộc
hội thoại, tôi hỏi lại cô ta:
-Có chuyện gì thế cháu? Chú thấy
mỏi mắt thì gục xuống một tý thôi, chả ngủ được .
-Dạ. Cũng không có gì to tát
đâu ạ. Chả là...
Ngập ngừng một lúc, cô ta cúi
đầu nói một mạch, cứ như là tự nói với mình vậy:
-Cái chuyện cháu xin chuyển
công tác ấy mà, chỉ là ý định của riêng cháu, cả phòng chưa ai biết cả. Cháu
đang xin nghỉ phép để chạy thủ tục tiếp nhận. Chú đừng nói gì với trưởng phòng
của cháu nhé!
Tưởng gì! Cái việc cán bộ nhà
nước chạy thủ tục chuyển về gần nhà để hợp lý hóa công việc vẫn là chuyện thường
tình, có gì mà phải bí mật thế chứ? Giả sử tôi có vui miệng kể lại với thằng Hiện
thì chắc chắn nó cũng chả hơi đâu mà làm khó dễ cho một nhân viên đáng tuổi con
cháu thế này.
-Không sao đâu cháu ạ. Chú chắc
chắn mọi người sẽ ủng hộ để cháu chuyển đến nơi thuận tiện hơn. - thấy cô gái
có vẻ lo lắng thật sự, tôi an ủi bằng mấy câu nhạt thếch. Để cho câu nói bớt vô
vị, tôi chèn thêm một câu tếu táo: -Hay là có anh nào trồng cây si với cháu rồi?
Nếu mà có như thế thật thì chú sẽ giữ bí mật cho. Chú hứa đấy!
-Dạ không chú ạ. Chả là có vài
chuyện riêng tư cháu không muốn ai quan tâm đến trước khi cháu chuyển đi thôi.
Chú hứa nhé?
Nhìn ánh mắt khẩn khoản của cô
gái, cái trí tò mò của tôi vừa nhen lên trong đầu liền lụi biến đi đâu mất. Tôi
gật gù ra chiều ngẫm ngợi lung lắm trước khi đưa ra một câu khẳng định mà tôi
biết thừa là nó vô thưởng, vô phạt:
-Thôi được rồi. Chú hứa!
-Dạ. Cháu cảm ơn chú nhé.
Ánh mắt của cô gái có vẻ rạng
rỡ trở lại khiến tôi suýt bật cười thành tiếng. Thời buổi thị trường này, người
quen biết, thậm chí người thân thiết hứa còn khó tin, vậy mà cái cô gái này lại
đi tin vào lời hứa của một kẻ qua đường không quen biết thì cũng kỳ lạ thật.
Hay là cô ta chơi trò giả nai, giả cừu nhỉ? Nếu quả thật cô ta đang giả vờ thì
phải công nhận là màn diễn của cô ta quá giỏi. Loại người lúc nào cũng cảnh
giác quá mức như tôi mà còn không nhận ra nét giả dối nào trong suốt chuyến đi ấy.
Xe đến Việt Quang khi trời đã
về chiều muộn. Người đi làm về, trẻ đi học về, người đi chợ chuẩn bị cơm chiều...làm
cho mặt đường như chật chội hơn. Tôi xuống xe ngay đầu phố. Ở đấy có cái ngõ rẽ
vào nhà thằng Hiện. Thấy tôi chuẩn bị xuống xe, cô gái ngồi ghế bên cạnh còn nhắc
lại:
-Chú nhớ đã hứa với cháu rồi đấy
nhé!
Vào đến nhà Hiện đã thấy lố nhố
ba bốn người đàn ông lạ mặt ở đấy. Màn giới thiệu và chào hỏi của những người
“bạn chai” chúng tôi ồn ào, ầm ỹ cứ như chợ vỡ. Chưa được năm phút, Hiện đã hối
tôi đi rửa ráy rồi lên mâm. Năm vị đàn ông ngồi quây mâm cỗ thịt vịt. Hiện chỉ
tay vào mâm cỗ rồi nhăn nhở bảo tôi:
-Tất cả đều tay tôi đạo diễn đấy,
ông chén rồi chấm điểm nhá!
Tôi gật gù rồi nhìn quanh
không thấy mẹ Hiện liền hỏi:
-Ừ, được rồi. Nhưng mà bà cụ
đi đâu, không về ăn cơm luôn?
-Bà sang ở với thằng chú út. Vợ
nó mới đẻ. Nào xin mời! Trăm phần trăm nhá!
Nhất loạt chén nâng lên rồi tiếp
theo là bắt tay loạn xị. Tay cán bộ cấp dưới
của Hiện trẻ nhất đám được bố trí làm chân “châm tửu”, chỉ nhăm nhăm rót
hết loạt này lại loạt khác. Tôi thấy mặt mũi đã bừng bừng liền bảo Hiện:
-Mai còn phải làm việc đấy ông
ạ. Uống vừa phải thôi!
-Nhất trí! Hết chỗ này thì “xờ
tóp” nhá?
Vừa nói Hiện vừa chỉ vào cái
chai nhựa trắng to tướng, trong ấy óc ách rượu gần đầy tới miệng chai. Tôi hoảng
hồn kêu to:
-Hết chỗ này thì chết à?
-Uống xong, ông ngủ với tôi.
Yên tâm đi!- Hiện gật gù thu xếp một cách ráo hoảnh, cả bọn ngồi bên cũng ồ à
hưởng ứng, khiến tôi đành nhắm mắt uống liều.
Khề khà mãi rồi rượu cũng ngấm,
cả bọn lê ra bàn pha trà uống, để lại bát đĩa ngổn ngang trên chiếu ăn. Tay cán
bộ trẻ mặt mũi phừng đỏ nhưng vẫn toe
toét rót nước mời cả đám rồi lụi hụi quay lại thu dọn mâm bát. Đợi đến khi ba vị
khách khuệnh khoạng bắt tay rồi đi ra khỏi cổng, Hiện quay lại bảo tôi:
-Mình đi tắm rồi nghỉ thôi, chắc
ông mệt hả?
-Tôi mà theo ông vài cú như thế
này chắc không chịu nổi.
-Ăn thua gì! Bọn nó còn nể tôi
nên tha cho ông đấy. Đúng chương trình là lại lôi nhau đi hát karaoke rồi uống
bia nữa. Rượu vào thì lời ra mà!
Hiện chui vào buống tắm xì xụp
một lúc rồi quay ra đưa tôi cái khăn:
-Ông tắm đi cho nó nhẹ người!
Đang cơn rượu nồng nàn, cơ thể
tôi phừng phực như sắp phát hỏa. Nghĩ đến
cảnh làn nước lạnh phun lên người, tôi thấy
phấn khích vô cùng. Chẳng khách sáo, tôi tụt quấn áo dài ngoắc lên một
cái giá treo mũ rồi lật đật chui vào buồng tắm. Còn chưa nhận diện hết đồ đạc
trong buồng tắm, tôi đã hối hả khỏa thân, vớ lấy cái vòi hoa sen ghé lên đầu rồi
mở vòi nước lạnh. Quái lạ! Chả thấy giọt nước nào kể cả khi tôi đã vặn mở hết cỡ.
Tôi vội lật đật vặn vòi nước nóng mới thấy làn nước ấm phun xuống. Đang nồng
nàn phản ứng của rượu, lại phải tắm bằng nước nóng, cơ thể tôi càng bức bối như
muốn phình vỡ. Tắm quấy quá cho xong, tôi vọt ra khỏi buồng tắm. Vừa nhìn thấy
Hiện, tôi nói ngay:
-Vòi nước lạnh nhà ông hỏng mẹ
nó rồi, chả có giọt nước nào.
-Hì hì. Tôi khóa lại đấy. Tôi
biết các bố uống rượu xong chỉ thích đồ lạnh. Nhưng mà những đồ ấy chỉ hãm rượu
lại thôi, còn lâu mới tỉnh. Ông tắm nước nóng khó chịu một tý nhưng nó tỏa bớt
hơi rượu, đỡ say, hiểu chưa?
Cả người tôi đỏ lên như quả cà
chua, mồ hôi túa ra. Có khi tay này nói đúng. Trong cái luồng gió nhẹ của chiếc
quạt đang quay lừ đừ, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều lắm. Hiện ôm ra hai cái gối, đặt
một cái vào ghế xích đu rồi bảo tôi:
-Ông ngả lưng ở đây cho đỡ mỏi,
tôi cũng ngả một tý. Lúc nào buồn ngủ thì lên giường.
Hiện xếp cái gối còn lại lên
tay vịn của chiếc ghế dài rồi ườn mình nằm xuống. Yên vị được một lát, tôi hỏi
Hiện:
-Bốn nhăm tuổi như bọn mình đã
được coi là nửa cuộc đời chưa nhỉ?
-Quá nửa rồi ấy chứ. À này!
Ông còn nhớ hồi đầu tiên ông yêu, cảm giác nó như thế nào không?
-Ôi giời ơi, mấy chục năm rồi
còn nhớ thế nào được. Tự nhiên sao lại hỏi thế? Á à... Yêu rồi phải không? -Tôi
nhổm dậy, xoay hẳn người về phía Hiện, trợn mắt hỏi nó.
-Tôi nghĩ là tôi đã yêu một
người con gái rồi ông ạ. Cái cảm giác nhớ nhung lạ lắm!
-Thế ông đã tỏ tình chưa?
-Thực ra, chính cô ấy là người
chủ động thổ lộ với tôi. Đầu tiên tôi rất ngạc nhiên và không tin, nhưng bây giờ
thì chính tôi cũng đang trăn trở đây.
-Sắp thành lão già rồi còn
trăn trở gì nữa chứ.
-Chính vì sắp thành lão già
nên mới trăn trở chứ. Lúc còn thanh niên thì trái tim với tâm hồn là một luôn,
chả phải nghĩ ngợi gì.
“Nghiêm trọng đây!”. Tôi nghĩ
thầm thế. Chẳng mấy khi Hiện có cái kiểu nói chuyện như thế này.
-Ừ. Chuyện này cũng chẳng vội
vàng được -tôi gật gù - Nhưng tôi nghĩ ông cũng chẳng nên cân nhắc kỹ quá. Ông
yêu người ta, người ta yêu ông, đấy là cái quan trọng nhất. Những cái khác chỉ
là vấn đề thứ yếu thôi.
-Lúc đầu tôi cũng nghĩ thế.
Nhưng dần dần tôi nhận ra nhiều cái vô lý khiến mình không dám chấp nhận theo
con tim mình nữa.
-Ông phức tạp hóa rồi đấy! Tôi
cảnh báo ông là nếu cứ cả nghĩ như thế thì trên thế gian này chả có cái gì đơn
giản đâu.
-Tính tôi ông còn lạ gì? Chỉ
có điều mình không đành lòng ông ạ.
-Nhưng vấn đề là gì chứ? Hình
thức, tài chính hay nhân thân hả?
-Cô ấy đẹp, làm việc có năng lực,
hiền hậu nết na. Bao nhiêu thanh niên ở đây ngấp nghé, mà cô ấy lại nhắm mình.
Tôi cũng yêu cô ấy mất rồi mới gay chứ.
-Hô hô...-tôi cười phá lên
-Ông đào hoa thật đấy. Lại còn giả vờ gay cái nỗi gì?
-Vấn đề là ở chỗ tôi ấy. Dù
sao mình cũng già rồi ông ạ.
-Lại còn thế nữa. Chả ai dám
nói ông là già. Già hay trẻ nó tùy thuộc cách nghĩ thôi. Có biết câu hát “lá
trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu” không? Ông cứ nghĩ kiểu ấy thì già hơn cả
tôi thật đấy.
-Chắc chắn tôi không thể già
hơn ông được. Tôi nói là so với cô ấy kia. Hơn cô ấy đến hai mươi tuổi thì tôi
trẻ làm sao được ?
Tôi lại bật nhỏm dậy vì sửng sốt.
Lần này tôi ngồi hẳn dậy, xoay hẳn cái xích đu hướng về phía Hiện rồi lắp bắp:
-Trẻ...trẻ thế cơ à? Ờ..ờ...Nhưng
mà chênh lệch tuổi tác thế thì đã làm sao? Tình yêu có phân biệt tuổi tác đâu?
-Thì tôi cũng yêu cô ấy chân
thành đấy thôi! Nhưng tình yêu và cuộc sống là hai thứ khác nhau ông ạ. Cô ấy cần
cuộc sống tuổi trẻ, còn mình thì không thể sống theo cô ấy được. Tuổi tác là thời
gian mà, nó chỉ có một chiều thôi. Chả nhẽ vì yêu mà mình bắt cô ấy phải hy
sinh cả một quãng đời thanh xuân dài như thế sao?
-Ông cầu toàn quá. Yêu cũng cần
có sự hy sinh chứ!
Tôi giở giọng lý thuyết ra như thế chứ thực ra
cái môn này tôi cũng chỉ là loại gà mờ thôi. Chả biết có phải vì câu nói của
tôi hay không, Hiện thừ mặt hồi lâu không nói gì cả. Tôi hỏi tiếp:
-Cô ta có biết ông cũng yêu cô
ấy không?
-Không! Từ khi biết cô ấy có
tình cảm với mình, tôi cố giữ một khoảng cách rồi cố kéo cái khoảng cách ấy xa
hơn. Tôi biết cô ấy buồn và tôi cũng buồn. Mình lớn tuổi hơn nên chế ngự tình cảm
tốt hơn, nhưng hình như tình yêu là một thứ lửa ông ạ. Càng kìm nén thì nó lại
càng nung đốt đến mức có khi tôi muốn quên đi mọi thực tại để chạy đến với cô ấy.
“Nghiêm trọng thật rồi, nhưng
hóa ra lại vô cùng đơn giản”. Tôi không đáp lại lời Hiện mà lại ngả mình xuống
ghế ngẫm ngợi. Cái tình yêu trong thằng bạn tôi sẽ nổ tung trong ngày một ngày hai thôi. Hiện sẽ phải thổ lộ
tình cảm với người con gái kia và họ sẽ về ở với nhau, sinh con đẻ cái và hạnh
phúc như bao cặp đôi khác. Tuổi tác và hoàn cảnh thực tại của Hiện sẽ chẳng có
ý nghĩa gì nữa. Ôi! Cái kết cục muôn thuở
của tình yêu ai mà chẳng biết chứ! Chỉ sợ là tình yêu đơn phương thôi, chứ đằng
này... Họ yêu nhau như thế thì chẳng có gì để mà lo ngại cả. Ông bạn thân của
tôi ơi! Tôi lại sắp được uống rượu cưới của ông rồi! Tôi thầm nghĩ lan man như
thế và cảm thấy thích thú đến mức bật tiếng cười khùng khục. Để lấp lóa cho tiếng
cười vô duyên, tôi nghiêng sang hỏi Hiện:
-Này! Cô ấy làm gì, ở đâu mà lại
nhắm vào ông ?
-Cô ấy là cán bộ ở phòng tôi.
Mới ra trường, về đây công tác được hai năm.
-Thôi chết rồi! Có phải cô ta
quê ở Bắc Giang không?- tôi lại nhỏm dậy
-Sao ông biết?
Hiện cũng bật nhỏm dậy, trợn mắt
vừa hỏi tôi vừa xác nhận cái thông tin tôi đưa ra.
-Chiều nay tôi ngồi cùng ghế với
cô ta trên xe. Toàn gọi tôi bằng chú thôi.
-Cô ấy quay lại rồi à? Sao ông
chẳng nói sớm một tý chứ?
-Ai biết đâu mà nói. Mà sao
ông phải cuống quýt lên thế?
-Cô ấy xin nghỉ phép nửa tháng
về quê, mới đi được có dăm hôm, điện thoại lại tắt suốt, không liên lạc được.
Vừa nói gấp gáp, Hiện vừa vớ
cái điện thoại di động bấm nhoay nhoáy rồi đưa áp vào tai. Có lẽ cuộc gọi không
thực hiện được, Hiện đặt điện thoại xuống bàn rồi quay sang tôi:
-Bây giờ vẫn không liên lạc được.
Mà cô ấy có nói gì với ông không?
-Cô ấy chỉ nói là đang nghỉ
phép về Bắc Giang để...
Chợt nhớ lại lời hứa với cô
gái lúc trên xe, tôi ngập ngừng dừng lại
-Cô ấy có nói vì sao lại trả
phép sớm không?
-Cô ấy không nói, mà tôi cũng
không tiện hỏi.
Không hề băn khoăn, tôi nói dối
thẳng thừng. Hiện không còn ngồi yên nữa, nó nhấp nhổm đi lại, vẻ căng thẳng lo
lắng hiện rõ trên nét mặt. Thôi chết! Cô ta chẳng đã nói là xin chuyển công tác
vì chuyện riêng tư đấy sao? Thì ra chính là vì chuyện này đây. Cô nghĩ là mình
đang yêu đơn phương, tình yêu không được đáp lại, chuyển đi chính là để không
gian khuất lấp đi cái tình yêu mà cô đã nghĩ là vô vọng. Ngày mai cái đơn xin
chuyển công tác của cô sẽ được gửi đến bộ phận tổ chức, mọi thứ sẽ trở nên phức
tạp. Không được! Phải xử lý ngay!
Chẳng còn nhớ gì đến câu hứa
trên xe, tôi gọi giật:
-Ông Hiện, ông Hiện...
Hiện lập tức quay lại trợn mắt
nhìn tôi
-T..tôi..tôi nhớ ra rồi -tôi lắp
bắp một tràng: -Cô ta có nói với tôi là đã xin được tiếp nhận chuyển công tác
nên quay lên sớm để làm thủ tục chuyển về quê
-Sao lại thế được? Chuyện như
thế mà ông không nói luôn...
Nói rồi Hiện lập cập đi vào buồng.
Lúc quay ra, vừa cài cúc áo, Hiện vừa bảo tôi:
-Ông ở nhà xem ti vi một mình,
mệt thì lên giường ngủ trước, không cần khóa cửa đâu. Tôi đi có việc một tý.
Tôi thở phào nhẹ nhõm! Mọi việc
hóa ra lại đơn giản hơn nhiều. Cái sự thất hứa của tôi hóa ra lại đưa chàng và
nàng đến với nhau sớm hơn. Có cả nghĩ đến mấy thì cái kết cục của tình yêu cũng
sẽ đến thôi. Hơ hơ! Hiện ơi là Hiện! Mấy ai thoát được lưới yêu đâu chứ. Mà lại
là một tình yêu chân thành và trong sáng như thế thì ai mà dứt bỏ được!
Đợi ánh đèn xe máy của Hiện
khuất hẳn sau bức tường rào, tôi mới khép cửa, thư thái ngả người xuống ghế
xích đu, ngẫm nghĩ rồi tự cười nhăn nhở. Đàn ông tuổi như như bọn tôi trở lên
khối người lặn lội đi tìm u nọ u kia. Dẫu có chín chắn và sâu sắc đến thế nào
chăng nữa thì Hiện cũng vẫn là một thằng đàn ông, mà lại là đàn ông độc thân gần
hai chục năm trời rồi, làm sao lại có thể chối bỏ được cuộc tình duyên này chứ.
Hì hì... Với cái điệu bộ sục sôi như vừa nãy, chắc đêm nay chàng còn lâu mới về
được! Tôi thấy thú vị và hãnh diện vì đã trở thành một phần trong câu chuyện
tình đặc biệt này. Lãng mạn và kịch tính quá! Hồi kết câu chuyện này chắc chắn
sẽ là một đám cưới tưng bừng, một cặp đôi hạnh phúc nồng nàn, hoặc một cái gì
đó tương tự thế, không thể nào khác được. Thằng bạn tôi xứng đáng được có tất cả
những cái đó vì sự chín chắn và sâu sắc trong tình cảm của nó. Cô gái kia xứng
đáng được gắn bó với người mình yêu bởi sự chân thành và trong sáng của tình
yêu... Ngay ngày mai, tôi sẽ lục tìm lại địa chỉ của đám bạn học thời sinh
viên, sẽ loan báo cho cả lớp chờ ngày tụ tập về đây tưng bừng chúc phúc cho mối
nhân duyên mới của Hiện sau đằng đẵng hàng chục năm trời ....
Những tâm tưởng miên man và
chút men rượu ngấm trong người đã đưa dẫn tôi vào giấc ngủ lúc nào không biết.
Màn hình ti vi vẫn loang loáng những hình ảnh, ánh đèn điện vẫn sáng choang cả
căn phòng, cánh cửa vẫn hờ khép đợi người vào, còn tôi thì vẫn ngoẹo đầu trên
cái xích đu mà ngủ say sưa. May mà vùng này an ninh tốt, nếu không, chỉ cần một
thằng trộm hạng bét cũng có thể vào khuân sạch mọi thứ ở đây đi rồi.
Tôi giật mình tỉnh giấc nồng
khi có người lay mạnh vào vai. Nhận ra người lay mình là Hiện, tôi lần hồi nhớ
lại những diễn biến trong ngày. Hiện bảo tôi:
-Ông lên giường ngủ đi, nằm ở
đây đau người mà lại có muỗi đấy.
Tôi không để ý đến lời nhắc của
Hiện mà dụi mắt tìm vị trí cái đồng hồ treo tường, đồng thời hỏi lại Hiện như một
cái máy:
-Mấy giờ rồi?
-Hơn mười giờ tối rồi.
Những cái kim của chiếc đồng hồ
to tường treo ở bức tường bên cạnh đã xác nhận câu trả lời của Hiện. Ôi trời
ơi! Như thế là mới chưa đến nửa giờ đồng hồ kể từ khi Hiện hấp tấp dắt xe đi.
Sao mà chàng và nàng gặp nhau chóng vánh thế được? Tôi nhỏm dậy hỏi dồn:
-Sao ông lại về sớm thế? Chuyện
như thế nào rồi?
-Tôi vào văn phòng cơ quan lấy
mấy cái tài liệu mai đi họp rồi về luôn thôi.
-Thế ông không gặp cô ấy à?
-Tôi đã định đi gặp cô ấy,
nhưng nghĩ lại, tôi không thể ông ạ.
-Có gì mà không thể? Ông là gỗ
đá hay sao mà lại vô tình đến thế được?
-Tôi yêu cô ấy đến thế nào thì
ông cũng nhận ra rồi. Nhưng nỗi mặc cảm về sự ăn cắp đi tuổi trẻ của cô ấy ám ảnh
tôi nặng nề quá. Cứ để cô ấy chuyển đi ông ạ. Đến một lúc nào đó mọi chuyện sẽ vào quên lãng thôi.
-Ngụy biện, tự lừa dối như thế
mà sao ông không bị ám ảnh, lại ám ảnh
những cái chuyện đâu đâu ấy – tôi hăng lên, nói như quát với Hiện: -Thế
nếu lúc ông gọi điện mà gặp cô ấy thì ông như thế nào?
-Hì hì...., tôi cũng chả biết
được, âu cũng là số phận. Tôi đã quyết định thế rồi! Mà hình như ông còn bị ám ảnh
hơn cả tôi hay sao ấy. Sao thế?
Hiện định lấy cái bộ dạng tếu
táo của nó để trấn an tôi, nhưng tôi biết trong lòng thằng đàn ông này đang rối
bời những nỗi đớn đau giằng xé. Nói thêm sẽ chỉ làm cho bạn tôi đau thêm thôi.
Nỗi đau quá mức chịu đựng có thể sẽ làm chai cứng con tim người ta, không còn
biết rung động về đâu nữa, có lẽ đấy mới thực sự là thảm họa khủng khiếp nhất
cho một kiếp người. Tôi thở dài khi biết rằng mình không thể làm gì hơn được
trong câu chuyện này, mọi suy ngẫm tôi cứ tưởng là lô-gic hóa ra lại là hồ đồ.
Là bạn của nhau đã mấy chục năm mà vẫn còn nhiều điều Hiện làm tôi phải ngẫm lại
-Thôi bỏ qua đi.- Thấy tôi ngồi
thượt ra, Hiện vỗ vai tôi rồi nhăn nhở: -Hay là tôi với ông làm thêm tý tửu cho
dễ ngủ, hả?
Không nhìn nó, tôi vùng vằng đứng
dậy loẹt quẹt đi về phía chiếc giường ngủ rồi nói hắt lại:
-Rượu với chè gì? Ông chán bỏ
mẹ. Thôi ngủ đi!
Chuyến công tác ấy trở thành một
chuyến đi buồn của tôi, nhưng tôi chả dám trách Hiện. Nỗi buồn của tôi có là gì
đâu so với cái tan nát trong tâm hồn nó. Chỉ cầu mong nhờ thời gian và công việc,
mọi thứ sẽ lại lắng xuống đâu đó, để thằng bạn đào hoa của tôi lại có thể sống
và yêu được.
Có đến một năm sau, một hôm
tôi đang ngồi vẩn vơ trong văn phòng thì nhận được điện thoại của Hiện hẹn gặp ở
một quán cà phê gần đó. Tôi lập cập lao ra thì đã thấy nó đang ngồi cùng một phụ
nữ lạ hoắc. Tôi vừa ngồi xuống, Hiện nói luôn:
-Tôi gọi ông để thông báo và
giới thiệu, đây là Miền, bạn gái của tôi. Còn em à! Đây là ông bạn thân thời
sinh viên mà anh vẫn kể em nghe đấy.
-Chào em!
Tôi quay sang nhìn người phụ nữ
và đưa tay ra bắt vừa để xã giao vừa để xác nhận lại câu nói của thằng bạn. Sau
một thoáng bẽn lẽn, Miền trịnh trọng đưa hai tay ra nắm lấy tay tôi. Đó là một
phụ nữ có lẽ đã qua tuổi ba mươi rồi, nhưng những nét xuân sắc vẫn đằm thắm, tiềm
tàng trên khuôn mặt và dáng vóc. Qua câu chuyện tôi được biết Miền cũng đang
làm việc ở Việt Quang, nhưng quê lại ở bên tỉnh này. Duyên phận có những điểm
tương đồng nên họ nhanh chóng cảm thông và đến với nhau. Hôm ấy chàng và nàng
đưa nhau về ra mắt bố mẹ Miền.
Cuối năm ấy Hiện và Miền cưới
nhau. Không tưng bừng náo nhiệt nhưng ấm áp nồng nàn. Hôm Hiện cưới vợ, có lẽ gặp
tiết xuân hay sao ấy, cả vườn đào nhà nó nở bung, hồng rực. Lúc nói chuyện
riêng với nhau, tôi hỏi nó về cô gái đi cùng chuyến xe với tôi năm trước, nó cười
hì hì rồi bảo:
-Ông nhớ dai thật đấy! Cô ấy
cũng tìm được một bến bờ yên ả rồi.
Thế là tiết xuân cũng đến với
cô gái ấy! Tôi lơ mơ hiểu ra rằng tiết xuân là một cái gì đấy mà tôi không hiểu!