Rành rọt tiếng thầy, quên bớt lo toan
Đời thì vẫn biểu đồ muôn thuở
Còn đâu mực tím, bướm vàng!
Em đi học trong phập phồng thảng thốt
Chữ thì rơi, bề bộn thì còn
Em vật vã nhặt từng dòng góp lại
Chữ cho chồng, chữ để cho con
Em đi học vườn xưa quen mà lạ
Bước chân qua cánh phượng đỏ vô tình
Bước tới lớp lại thấy mình vụng dại
Như buồm chiều chốn biển cả mông mênh
Em đi học, quay lưng thời áo trắng
Khúc hát tuổi thơ quên nhịp rồi
Rực rỡ đâu nụ đào xòe sau Tết
Gắng cho đời một trái con thôi!
hoangiumun@gmail.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét