Tổng số lượt xem trang

Thứ Hai, 21 tháng 1, 2013

Ghen vợ




LÃO HỆ

          Lão Hệ dạo này lại sinh chứng ghen ngấm ghen ngầm với vợ mới kỳ lạ chứ! Cái ghen nó vừa lảng vảng mơ hồ, vừa day dứt, rỉ rả mà hành hạ lão Thành thử suốt ngày lão cứ thấy hậm hực, ấm ức đến khó chịu. Nhất là lại không thể nói cái hậm hực ấy với ai, thậm chí không thể nói với ngay chính bản thân lão!

          Năm nay lão đã sang tuổi sáu mươi. Kể cũng chưa phải  là quá già, thế nhưng cơ thể lão xem ra ọp ẹp lắm! Vốn bộ tạng lão từ xưa vẫn thế, lại thêm cái nghề viết văn nó hành, khiến lão lúc nào cũng khôn khôn, dở dở, vừa đay đả ráo riết lại vừa ngơ ngáo phớt đời. Bọn trẻ tuổi cùng cơ quan chúng tán bảo lão  thuộc loại “pê đê”, hoặc là "trên bảo dưới không nghe", lão cười xoà đáp lại:

          -Các cậu cứ tinh tướng, chứ bây giờ đố cậu nào dám bỏ ra đọ với tớ!

Thêm một lý do để lũ trẻ có cớ mà châm chọc lão, ấy là cô Cậy vợ lão Hệ, kém chồng đúng hai mươi tuổi, đang vào độ tái xuân. Vốn xuất thân từ nhà nông, lại thêm chức năng bươn bả đủ thứ công việc thượng vàng hạ cám cho cả nhà, thế nên sức vóc của cô so với lão Hệ cứ như đống lửa trại bên ngọn đèn hoa - kỳ lúc đã cạn dầu hoả. Thực ra cái sự chênh lệch ấy không phải bây giờ mới có, mà nó thể hiện ra đấy suốt hai mươi năm nay, có lúc nào lão để ý đến đâu! Ngay cả lúc bốn mươi tuổi lão mới lấy vợ; sự kiện quan trọng cho cả cuộc đời như thế mà lão cũng chỉ coi như cái dấu phẩy trong cả áng văn chương dằng dặc của lão!

 Ngày ấy, cái bài thơ về cô gái trồng ngô ngoài bãi của lão Hệ được giải cao. Lão “cảm” quá, liền lần tìm đến tận nhà cô gái, đọc thơ cho cô nghe, lại còn tặng cả một tập thơ mới in dày cộp. Lúc ấy Cậy còn là một cô gái mồ côi cha, phải bỏ  lớp Bảy học dở để lặn lội sắn khoai qua bữa. Cậy mê thơ lão Hệ, mê luôn cả cái bộ dạng ngu ngơ phớt đời của lão. Cậy còn được lão Hệ xin cho vào làm cái chân thủ thư. Với cô như thế có nghĩa là đổi đời! Vốn đã có chút tình si mê, lại thêm cái ơn sâu ấy, Cậy coi việc lão Hệ hỏi cưới cô là một sự ban phát đặc biệt của cuộc đời và số phận. Cô tận tuỵ lo lắng săn sóc cho chồng với một sự say mê và trung thành đến kinh ngạc!

Lão Hệ thì không như thế. Có vợ rồi thì cuộc sống của lão vẫn là như cũ. Có lẽ trên đời này, đối với lão không có gì quan trọng hơn văn chương, thơ phú. Suốt ngày lão Hệ mê mẩn với những câu cú, những tập in, bài viết. Lão quên mất cả mình vốn vẫn là một sinh vật sống, phải ăn, phải ngủ, phải duy trì giống nòi. Không tuyên ngôn nhưng có lẽ lão cho rằng đó là những chức năng của kẻ khác. Vì thế mà lão chểnh mảng ngay cả chuyện chăn gối vợ chồng. Có được đứa con gái đầu lòng rồi, lão lờ tịt chức phận phải phát triển giống nòi. Lúc con lên tám tuổi, có lần Cậy nhắc khéo:

-Giá nhà mình có thêm đứa nữa cho con bé nó có chị có em thì cũng đỡ buồn tủi sau này!

Lão Hệ cười lấp loá :

-Thời đại tiên tiến không nên đẻ nhiều. Với lại chúng nó đàn đúm, chị em với chúng bạn, chắng quá vui rồi còn gì!

Đối với Cậy, mọi ý kiến của chồng đều đúng và tốt cả. Dẫu trong thẳm sâu trong tâm hồn cô có những khát khao âm ỉ, thì niềm tin yêu nơi người chồng lại khoả lấp, dung hoà đi. Cứ thế suốt hai mươi năm, đôi con người ấy luôn mãn nguyện, bằng lòng với những gì đang có. Mỗi người đều sở hữu và tự nhấm nháp những niềm hạnh phúc với những khuôn dạng riêng. Nhưng không vì thế mà họ quay lưng hay xung khắc với nhau. Quan hệ vợ chồng của cặp Hệ -Cậy vừa lơi lỏng lại vừa gắn bó. Cái lơi lỏng thì nhãn tiền, phếch phác ra đấy. Cái gắn bó thì lại thuộc về cõi nào sâu kín lắm, ngay cả người trong cuộc mà tài hoa như lão Hệ cũng khó mà kể rạch ròi. Nhưng thiên hạ thì tinh lắm! Cái tương quan kiểu vợ chồng lão Hệ chẳng qua mắt họ được!

Một hôm trong khi ngồi tán gẫu ở cơ quan, thằng Tuần khơi mào:

-Bác Hệ xem phải tẩm bổ nâng cao phong độ lên thế nào chứ không có thì gay go. Em thấy dung nhan bác gái ngày càng khí thế, bác cứ như thế này thì “cai quản” làm sao được?

Lão Hệ cười khì khì rồi cũng ra giọng tán tếu:

-Chả tẩm bổ thì tớ cũng là thằng đực, tẩm bổ rồi lại ra thằng đực thì tẩm làm chó gì cho tốn?

-Khỏi lo! Khỏi lo! -Thằng Nhuệ nhăn nhở góp lời -Bây giờ người ta có cái trò “ông ăn chả bà ăn nem’. Bác Hệ mê mẩn ôm ấp Nàng Thơ thì bác gái ở nhà vui vẻ đi cải thiện. Không thế thì hoá ra Phật hết à?...

Câu chuyện vẫn tào lao như mọi khi thôi, nhưng hôm ấy về đến nhà lão Hệ lại cứ thấy có gì gờn gợn trong lòng. Buổi tối, sau khi làm tí tửu vào, lão thấy người rậm rực, liền quên béng cả đống bản thảo sắp hoàn thành, lên giường ghì riết lấy thân hình nồng nàn của vợ. Nhưng rồi chứng bất lực chả mấy tý kéo lão xuội xuống như một tàu lá chuối tươi hơ qua lửa. Lão nằm nghe cảm giác chán chường ngập ứ trong mọi ngõ ngách trong cơ thể. Trong khi ấy cô Cậy thì lại ra sức an ủi lão:

-Thôi ngủ đi anh! Già rồi mà cố quá là hại cho sức khoẻ!

“Hừ!Có khi mấy thằng ranh nó nói có lý!-Lão Hệ ngẫm ngợi-Đây là chuyện giao hoà âm dương, trời đất, giữa tâm linh với thể xác, chứ có phải tầm thường như mình vẫn nghĩ đâu! Thế giới muôn loài xưa nay cũng nhờ vào đấy mà tồn tại, mà nảy nở đấy chứ! Mình đúng là một thứ sơ sẩy của tạo hoá nên mới đễnh đãng đến thế!”. Nghĩ tới đó lão Hệ thở dài đánh sượt rồi trở mình quay ra. Cậy vội nhổm dậy săm sắm:

-Để em đi pha cho mình cốc nước!

Nhìn theo dáng vợ, chợt lão Hệ nhớ tới câu tán của thằng Nhuệ ở cơ quan.

“Có khi mà thằng ấy nói đúng-lão Hệ lại ngẫm ngợi-Cô ta có phải là Phật Bà quái đâu! Thế mà ngần ấy năm ở với thằng đễnh đãng như mình, cô ta vẫn cứ đi về thản nhiên tươi tỉnh như không. Mình còn có văn chương mà mê mẩm chứ cô ta ...Chả lẽ sống mà chẳng say mê thứ gì thì lạ quá! Khéo mà cô nàng có món nào “cải thiện” cũng nên?”.

Về cái khoản “cải thiện” thì lão mù tịt. Trong khi đó thì bọn thằng Nhuệ đã có cả một thời gian dài đi thực tế, viết hàng loạt bài về nhân tình, nhân ngãi, ngoại tình rồi bồ bịch, cơm-phở  “um xoẹ”  ...thế nhưng mà chẳng lẽ lại đi hỏi chúng nó thì chẳng ra cái thể thống gì nữa! Hay là hỏi thẳng cô ta? Cũng chẳng ra thể thống gì!...

Tim lão Hệ chợt nhói lên khi lão nghĩ về người mà trước nay lão chẳng hề có chút tình si, đã đi làm ở đâu đó cái việc xưa nay lão vẫn hờ hững chểnh mảng mà thằng Nhuệ gọi là “cải thiện”. Cái cục hậm hực, ấm ức mọc lên trong người lão kể từ lúc đó!

Mấy ngày sau, có một chiều lão Hệ đang ngồi bên bàn viết, chợt một luồng gió thoảng qua làm lão thấy ớn lạnh. Lão bỏ bút lên giường trùm chăn nghe khắp mình đau mỏi. Buổi tối lão không dậy ăn cơm mà trùm chăn nằm nghe cái cục hậm hực nó vật vã trong lòng. Đã bao lần lão tự nhủ:”Mình mà lại đi ghen với vợ thì vớ vẩn quá! Lại còn ghen bóng ghen gió thì thật quá tầm thường” Nghĩ thế nhưng cái cục ấm ức thì chẳng thể nào tan đi được mà lại càng lớn lên mới chết chứ! Đến bây giờ thì theo cái lô-gíc quái gở trong lập luận của lão, khả năng vợ lão đi “cải thiện” hoàn toàn có thể xảy ra. Chỉ có điều phải tìm ra được chứng cớ thì mới làm rõ ngô khoai được. Khi ấy thì lão sẽ xuống đòn thù hận sao cho thật độc địa thâm thuý mà đau đớn đến tận xương tuỷ thì mới hả!

Sau khi bóp trán rồi xoa dầu cho chồng, cô Cậy vội úp mâm cơm lại, lật đật vớ cái cặp lồng bước ra cổng, miệng dặn với lại:

-Em ra ngoài quán mua cho anh bát phở nóng!

Lão Hệ mê mê, tỉnh tỉnh nghe câu dặn của vợ rất lào phào. Nhưng cái từ “phở’ chợt làm lão thót lên rùng cả mình mẩy. Đầu óc lão chợt như căng lên, những ý nghĩ, hình ảnh rất rành rọt hiện về.

“Phở à? Đây đích thị là cái món “cải thiện” mà bọn thằng Tuần, thằng Nhuệ vẫn nói đây! Cô nàng vừa nói rằng đi mua phở đích thị là đi mua cái món ấy rồi! Phen này chắc phải rõ ngô khoai đây!”.

Lão Hệ nghiến răng kèn kẹt và vọt đi. Ngay lập tức lão ta đã có mặt ở phố Nhan Nhản, phố này nổi tiếng ăn chơi xanh đỏ tít mù. Kia rồi, bóng vợ lão, cô Cậy mặc chiếc áo xanh màu hoàng yến đang cắm cúi vội vã. Lão Hệ vội vàng men theo hàng cây xanh trên hè hấp tấp đuổi theo. Rẽ rồi, bóng áo vàng bước nhanh vào ngõ Bãi Than. Lão Hệ thở dốc bám theo gót Cậy. Lại rẽ nữa,! Ngõ quỷ quái gì mà tối hun hút thế này. Một lũ mắt xanh mỏ đỏ ào ra, xô vào ngực lão làm lão tức thở. Bọn chúng hô hố bỏ đi. Lão Hệ phải đứng tựa vào một cái cột điện để vuốt ngực. Bóng Cậy mất hút! Lão Hệ dò dẫm thêm vài bước rồi vội quay trở ra đường phố lớn, tìm một chỗ khuất ngồi thở. Mệt quá! Cổ lão khô đắng mà không biết tìm chỗ nào có nước uống. Những cơn gió từ ngoài bãi sông thổi về làm lão hồi lại tí chút. Đôi mắt lão giương lên trân trối nhìn những dòng người xe dập dìu, cặp kè trôi lướt trong ánh đèn vàng đục. Bỗng chợt lão nhổm hẳn người dậy. Có một bóng áo hoàng yến. Đúng Cậy rồi! Cô nàng ngồi vắt vẻo, vòng tay ôm eo một thằng đàn ông cao to trên một chiếc xe máy, chạy êm như trôi trên đường phố. Lão Hệ cắm đầu đuổi theo. Được mấy bước, lão xô phải một người, tý nữa bật bổ ngửa trở lại. Lập tức người đó túm đôi tay vào vai lão giữ chặt lại. Mệt đến tức ngực, lão Hệ chỉ kịp nhận ra người trước mặt là mụ Mỡi bán sách ở đầu phố, thế rồi gần như lão gục hẳn xuống bộ ngực nung núc của mụ. Khuôn mặt bự đầy son phấn của mụ liền xì ra một nụ cười kèm theo lời hỏi chào đon đả:

-Chào nhà thơ! Anh đi đâu mà  lật đật thế này?

-À..à...tôi...ư...tôi thể dục!- Vừa thở lão Hệ vừa phì ra những câu nói dối đến ngớ ngẩn. 
Có lẽ lão bị chộp đột ngột quá, hơn nữa kẻ chộp lão lại chính là mụ Mỡi! Còn nhớ năm ngoái, lão in một cuốn sách đúng ngàn cuốn. Phát hành mãi mà vẫn không đủ trả nợ in. Mụ Mỡi nhận hộ lão năm trăm cuốn. Chưa đầy một tuần mụ đã bán hết nhưng chỉ đưa lão có nửa tiền, còn lại mụ bảo phải chi phát hành phí. Lão Hệ chẳng rõ thực hư ra sao, nhưng đang trong lúc bí bách lại có tiền trả đủ hết nợ in, lão liền xoắn xuýt lấy mụ Mỡi mà cám ơn cám huệ. Bây giờ, đang lúc đi làm thám tử vụng, lại huỵch cả vào ân nhân cũ, cơ thể lại thở chẳng ra hơi..., lão Hệ bối rối là phải! Mụ Mỡi cười khạch khạch bảo lão:

-Người ta thể dục buổi sáng chứ ai thể dục tối bao giờ! Thôi đi với em ra vườn hoa bờ sông đổi gió một tí, rồi còn ít sách nào mới in mang ra em phát hành nốt cho!

Lão Hệ giật mình nhớn nhác:

-Ấy chết! Không được, tôi vội có việc.
Nói rồi lão lách mình chạy đuổi theo mục tiêu. Được một đoạn, lão nhận ra mục tiêu đã biến mất tăm trong dòng người xe xuôi ngược. Mệt mỏi, chán chường, lão Hệ lê đôi chân vô định trên hè đường phố. Chẳng hiểu thế nào, đến khi lão bị một người giữ lại, giật mình ngước lên, lão sững sờ thấy mình đang đứng trong vườn hoa bờ sông, tí nữa thì đâm bổ vào đôi trai gái đang dắt tay nhau đi bách bộ. 
Vội lí nhí xin lỗi rồi lão Hệ ngơ ngác quan sát xung quanh để xác định phương hướng. Cả vườn hoa đều nhờ nhờ bởi ánh đèn của mấy quán cà phê. Lão Hệ lê chân ra phía bờ sông, định bụng tìm một cái ghế để nghỉ chân cho đỡ mỏi. Nhưng chả có ghế nào trống cả, ghế nào cũng có một đôi nam nữ díu lại với nhau. Lão còn nhìn thấy mụ Mỡi đang ngả ngớn bên một thằng đàn ông lạ hoắc. Mụ ta cũng nhận ra lão nhưng chỉ chào lão bằng nụ cười khinh khỉnh. Bỗng chợt lão Hệ sững người khi nhận ra cái ghế trước mặt có một bóng áo màu hoàng yến đang gục đầu rủ rỉ bên vai một thằng đàn ông . Đúng Cậy rồi! Lão rón rén tiến gần tới chiếc ghế đá. Đúng vợ lão rồi! “Hừ, cải thiện là thế này đây hả? Phen này ta sẽ bắt quả tang và mi sẽ biết thế nào là đòn thù hận của ta! Lão Hệ sôi sục trong người như thế, và rồi khi đã đứng sát sau lưng hai kẻ kia, lão rít lên:

-Cô Cậy ! Phở của cô đây hả?

Tên đàn ông kia giật mình buông tay khỏi cô bạn tình, ngẩng lên gầm gừ với lão:

-Gì đấy bố già?

Người con gái khốn nạn kia cũng như bừng tỉnh ngẩng lên nhìn lão, và lão chợt nhận ra đó là một khuôn mặt con gái lạ hoắc, trẻ trung và chẳng có một nét nào giống Cậy cả. Lão vội vàng lắp bắp:

-Không....không...ư.ư...tôi nhầm ư....xin lỗi!

-Đúng là lão già dở người! Biến ngay! -Tên đàn ông gằn giọng với lão.

Lão Hệ lật đật bước nhanh về phía bờ cỏ rìa vườn hoa nhìn xuống dòng sông đen kịt. Lão thấy mình trở nên lẻ loi, đơn độc và yếu đuối đến vô cùng. Cái tâm hồn văn chương lai láng giờ đây cũng chẳng giúp được gì, cả cái thứ triết lí ngu ngơ thường ngày cũng chẳng giúp gì cho lão. Đôi chân lão Hệ khuỵu xuống từ từ và tấm lưng lão cũng ngả xuống từ từ trên bãi cỏ. Lão nghe hơi đất cùng với sương cỏ thấm vào lưng lạnh buốt. Lão định nhỏm dậy nhưng cả cơ thể lão muốn dính chặt lên nền cỏ ướt khiến lão thấy nhức mỏi khắp người. Lão đành nằm yên và từ từ nhắm mắt lại. Hơi đất và hơi sương lạnh cứ ngấm dần dần từ lưng lên từng bộ phận cơ thể làm người lão tê dại đi từng phần, từng phần một.

“Ta đang chết rồi -lão Hệ tự nhủ -Chỉ còn cái đầu nữa chết nốt là ta sẽ chết hoàn toàn, vĩnh viễn. Sao cái chết của ta lại vô lý đến thế? Chắc người đời sẽ bảo rằng ta chết vì ghen đấy! Không thể như thế được”!.

Lão Hệ cố hết sức vùng lên nhưng không được đành nhắm mắt mà gào lên ú ớ:

-Cứu..u...u tôi! Tôi sắp chết1 Lạnh lưng quá...á!

Có một kẻ nào đấy đã đỡ lưng cho lão dậy, lấy khăn khô lau sạch đám sương cỏ ngấm đầy lưng lão, lại còn xoa đầu và ủ chặt lão trong vòng tay ấm áp, mềm mại, khiến lão nhẹ nhõm, khoan khoái và dễ chịu lắm.

“Thế là ta đã thoát được cái chết vô lý và buồn tẻ -lão Hệ lại tự nhủ -Đã có kẻ hoàn sinh cho ta, một kẻ vô danh lang thang trong đêm hay một vị thánh thiêng nào nhỉ? Dù là kẻ nào đi chăng nữa thì cũng đã khai sinh lần nữa cho một nhà thơ là ta, thiếu đi những hành vi ấy ta sẽ chỉ còn là đất cát mà thôi. Tiếc rằng những kẻ mà ta đã từng gắn bó thì lại chẳng làm nên những hành vi ấy! Đời buồn cười thật”!.

Lão Hệ nghĩ thế và nhếch miệng cười một nụ cười đầy mai mỉa. Kẻ đang ủ ấm cho lão lại lấy tay vuốt nhẹ vào má lão làm lão thấy lâng lâng đến lạ. Lão cố hé mắt để xem kẻ đã nhặt lão từ cái bãi chết bên bờ sông đen kịt kia là ai. Hình ảnh loà nhoà rồi rõ dần. Thì ra lão đang ở trên giường của nhà lão, kẻ đang ôm lão trong vòng tay ấm áp chính là Cậy. Lão sửng sốt ngồi nhỏm hẳn dậy hỏi vợ:

-Tôi đã bị làm sao thế?

-Đi mua phở về cứ thấy anh nằm mê man, thỉnh thoảng lại nói mê ú ớ, mồ hôi ra ướt đầm cả lưng áo. Em vừa lau người, thay áo cho anh. Thấy anh cứ kêu lạnh run cả lên, em bèn ôm chặt anh vào người.

Vừa vuốt lại mái tóc loà xoà cho lão Hệ, Cậy vừa khẽ khàng kể lại sự việc cho chồng nghe. Nghe xong lão sửng sốt với chính mình: “ Thì ra nằm mơ! Nằm mơ mới thoát chết chứ thật thì khéo mình ngỏm hẳn rồi”!.

-Bây giờ anh thấy người thế nào? 
Nghe Cậy hỏi, lão quay lại nhìn vợ và nở một nụ cười trìu mến:
-Anh không sao đâu! Anh thấy dễ chịu và khỏi hẳn rồi! Nhờ vòng tay ôm của em đấy !

Nghe chồng nói, Cậy cũng nở nụ cười rạng ngời hạnh phúc, nhưng đôi mắt thì nhoà ngấn nước. Nàng vội đỡ vai lão Hệ và bảo lão:

-Anh vẫn đang mệt đấy! Thôi, nằm xuống nghỉ đi để em pha cho một chút sữa nóng.

Nói rồi nàng lén lau đôi mắt và tong tả đi pha sữa cho chồng. Lão Hệ nằm đấy cố giương mắt lên để khỏi phải nằm mơ như lúc nãy. Biết đâu lúc mơ nằm trên bãi cỏ bờ sông mà không có Cậy, lão chết thật thì sao? Nhưng chả nhẽ sợ ngủ mơ chết rôi cứ thức chong chong mãi? Lão Hệ ngẫm ngợi thế rồi bật cười khùng khục một mình “Hừ!Ghen tuông dễ chết người đến thế!”.
   

3 nhận xét:

  1. Pài nì nhờ "ấy" gõ lại, chưa kịp test lại còn nhìu chỗ vớ vẩn

    Trả lờiXóa
  2. ...Chỉ mong anh ko phải là cái lão Hệ ấy thôi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ước gì mềnh thành ra lão ấy để ghen cho nó xung xướng Nguyen Thi Van Anh ah.

      Xóa