Vần vũ mây trời giông gió
Mà cơn mưa rào vẫn xa vời đâu đó. Hình như nó chưa thể rơi vì sức căng bề mặt quá lớn?
Hình như nó sợ bị tan biến vào nhộn nhạo mất hình hài?
Hình như... tôi nghi ngờ chính tôi? Đến mệt mỏi. "Sao tự hỏi nhiều đến thế?"
Em bảo: "Đơn giản thôi, cứ nắm tay đi thẳng". Vẫn lo lạc mất nhau sau những ngả rẽ, khúc cong queo.
Dẫu sao những hạt mưa dù nhỏ cũng buông rơi rồi. Đất sẽ mềm lại, bớt bụi bặm, ngõ nhỏ sẽ trong lành hơn mỗi sáng