Anh! Đi suốt cả bon
chen, mới gặp cánh đồng mình, Đêm trở dạ những chùm sao ngũ sắc.Nghe đất thở
phập phồng cổ tích, Ngang qua cánh đồng gặp giấc phì nhiêu.
Hoa vông đỏ một trời lửa
đuốc, em gói chờ mong trong hạt vàng thu. Anh đã hát ba mươi năm điệu tâm hồn
đã cũ.Vun những giấc mơ ấm lạnh thất thường. Ánh sáng từ trời, hạt phù sa tận
suối.Ý và lòng buộc trói trốn tìm nhau.
Anh câu đời mình trong
những giấc mơ. Quên cả tiếng gà trưa. Quên cả tiếng gầu va vào thành giếng cạn.
Quên cả cuộc mưu sinh bấn loạn kiếp người.
Phía ấy có thể là vinh
quang...Có thể là hư vô..Có thể ...Vòm quang mây biếc, trời đất xênh xang...Mắt
em cười.
Nào có lạ gì đâu, mình
đã đi qua miền mơ đỏ. Đất phía sau lưng, thuyền có thể bất chợt chìm. Dẫu biết
rằng mai ấy cũng xanh rêu. Xin tạ lỗi cùng nhau, cùng yêu cùng day dứt. Cùng vu
vơ như chưa được nhớ bao giờ.
Trăng có phải mâm xôi
đâu mà ngon đến thế, gặm khúc bánh mỳ tình réo rắt bên tai. Trăng nhóng nhánh
trên vòm mộng mị. Anh đến bên em, mê mướt bờ môi.
Người ơi! Lại một mùa
hoa cải trổ bông. Bãi đồng tỉnh giấc sắc vàng mơ hoa nở. Chiều đổ sóng duềnh
lên thương nhớ. Ướt loáng đường mây, cánh buồm căng gió. Một chiếc thuyền rất
nhỏ...ra khơi.
Em khép bàn tay trong
lòng bàn tay. Mưa nắng thảy đều tan trong hơi thở. Mặc kệ mùa thu đứng ngóng
ngoài cửa. Nụ tầm xuân nở òa trước hoàng hôn.
Mưa dứt rồi, nắng lênh
loang vàng ươm. Em bắt gặp nửa cuộc đời biêng biếc. Có phải anh, búp lá mùa
đông giấu mặt, để bây giờ xanh đến nhường kia!
Xòe tay, chi chít một
trời sao biếc. Rối xéo nỗi nhớ, thơm nồng môi người tình. Thôi! Đêm nay hãy
ngồi yên lặng nhé. Trải nhau về những giấc mơ ngoan.