Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 21 tháng 8, 2014

Lại nhớ mùa Đông

Rồi mùa đông sẽ nhạt nhòa anh nhỉ.
Khi chúng mình, luôn nghĩ về nhau
Đêm buông mành sương gieo the thắt
Ánh trăng khuya thõng thượt khỏa mái chèo.
Có điều gì làm con tim thao thức.
Phập phồng nghe hơi thở khi mùa sang
Anh ngổn ngang lo đất gầy trăn trở
Trời mênh mang, không phủ hết nỗi niềm.
Em hỏi anh bao giờ nguôi thương nhớ
Bao giờ mình thôi day dứt vấn vương.
Anh cười buồn: Ừ bao giờ em nhỉ!
Một mùa đông sẽ không còn lạnh hơn.

Thứ Bảy, 9 tháng 8, 2014

Thư Tình Viết Thử.


Anh! Đi suốt cả bon chen, mới gặp cánh đồng mình, Đêm trở dạ những chùm sao ngũ sắc.Nghe đất thở phập phồng cổ tích, Ngang qua cánh đồng gặp giấc phì nhiêu.
Hoa vông đỏ một trời lửa đuốc, em gói chờ mong trong hạt vàng thu. Anh đã hát ba mươi năm điệu tâm hồn đã cũ.Vun những giấc mơ ấm lạnh thất thường. Ánh sáng từ trời, hạt phù sa tận suối.Ý và lòng buộc trói trốn tìm nhau.
Anh câu đời mình trong những giấc mơ. Quên cả tiếng gà trưa. Quên cả tiếng gầu va vào thành giếng cạn. Quên cả cuộc mưu sinh bấn loạn kiếp người.
Phía ấy có thể là vinh quang...Có thể là hư vô..Có thể ...Vòm quang mây biếc, trời đất xênh xang...Mắt em cười.
Nào có lạ gì đâu, mình đã đi qua miền mơ đỏ. Đất phía sau lưng, thuyền có thể bất chợt chìm. Dẫu biết rằng mai ấy cũng xanh rêu. Xin tạ lỗi cùng nhau, cùng yêu cùng day dứt. Cùng vu vơ như chưa được nhớ bao giờ.
Trăng có phải mâm xôi đâu mà ngon đến thế, gặm khúc bánh mỳ tình réo rắt bên tai. Trăng nhóng nhánh trên vòm mộng mị. Anh đến bên em, mê mướt bờ môi.
Người ơi! Lại một mùa hoa cải trổ bông. Bãi đồng tỉnh giấc sắc vàng mơ hoa nở. Chiều đổ sóng duềnh lên thương nhớ. Ướt loáng đường mây, cánh buồm căng gió. Một chiếc thuyền rất nhỏ...ra khơi.
Em khép bàn tay trong lòng bàn tay. Mưa nắng thảy đều tan trong hơi thở. Mặc kệ mùa thu đứng ngóng ngoài cửa. Nụ tầm xuân nở òa trước hoàng hôn.
Mưa dứt rồi, nắng lênh loang vàng ươm. Em bắt gặp nửa cuộc đời biêng biếc. Có phải anh, búp lá mùa đông giấu mặt, để bây giờ xanh đến nhường kia!

Xòe tay, chi chít một trời sao biếc. Rối xéo nỗi nhớ, thơm nồng môi người tình. Thôi! Đêm nay hãy ngồi yên lặng nhé. Trải nhau về những giấc mơ ngoan.

Thứ Năm, 7 tháng 8, 2014

Viết trong giấc mơ.


Anh! Lúc giao mùa trời đất đều biến động. Thời tiết giao thoa. Lòng người cũng biến động quanh giá trị đích thực của chính mình, và sẽ trở lại chính mình, khi bản chất đã hòa quyện cuộc sống.
Lúc này với cuộc sống hơn bao giờ hết, sự thừa nhận chỉ là tồn tại, chấp nhận mới là sự sống, và sự sống mới có ý nghĩa đích thực.
Mùa thu đã sắp qua đi với những đám lá vàng cuốn mải mê trong tê tái heo may.
Giơ tay ra đã chạm mùa đông ngoài ngõ vắng. Sự ấm áp ẩn dật trong mỗi tâm hồn. Tuy không là của nhau, nhưng một thời khắc có nhau trong đáy mắt nhìn rất trong. Mình đã thuộc về nhau dẫu chỉ là nhớ mong khắc khoải.
Anh! Vắng một con người, là vắng cả tinh chất tâm hồn. Em tự nhủ lòng mình : Sẽ cân bằng được trạng thái!
Nhưng đó chỉ là lí thuyết, thực tế vẫn hơi chênh vênh, bởi xa một người cụ thể. Đâu phải bắc lên cân.
Đừng ví mình là nắng, là gió là mưa, là dòng sông có cánh thuyền buồm trôi về đại dương, mênh mông trời đất.
Hãy chỉ là anh thôi, một anh đầy đủ yếu tố cơ bản của con người.
Để em từ đằng xa nhìn thấy, để em có những giây phút lảng bảng nghĩ suy.
Ngày hôm nay em say. Để rồi thiếp đi trong bao mộng mị. Trong cơn ngủ quên, em ngồi viết vào không trung, những gì thật nhất giấc mơ mình.

Chút nữa thôi, sau giấc mơ em. Cuộc sống sẽ trở về với tiếng kêu tích tắc kim đồng hồ vô cảm
Mọi việc làm xuất phát từ cảm xúc chân thành đều không có tội.

Lỗi lớn nhất trong cuộc đời này, là em đã ném vào gió chút ưu phiền trôi về phía anh.