Truyện ngắn
-Alô, em là Lợi,
ha ha.., Lợi “xê sáu” đây. Anh còn nhớ em không? Ôi dồi ôi..., em dò hỏi mãi
trên hội cựu chiến binh, may lại có số của anh...
Cái giọng đàn
ông ồn ã, rối rít trên điện thoại của một số thuê bao lạ hoắc khiến tôi ngay lập
tức nhớ đến một người
-Lợi, Lợi “tây”
phải không?
-Em đây. Bọn
em đi tham quan cây đa Tân Trào, giờ đang chụp ảnh kỷ niệm ở quảng trường Nguyễn Tất Thành. Nhà anh ở gần đấy không?
-Nhà tớ chỉ
cách đó mười cây thôi, đợi tớ phi xe ra, anh em mình gặp nhau tý nhá. Ba mươi mấy
năm rồi còn gì....
-Không kịp rồi
anh ơi, em đi cùng đoàn cựu chiến binh của tỉnh, chụp ảnh xong là tiếp tục đi
thăm hồ thủy điện Na Hang. Lịch trình cài trước hết rồi....
Thế là tôi
không gặp được Lợi, chỉ kịp hỏi thăm nhau mấy câu như
quát qua điện thoại . Tôi cẩn thận lưu lại cái số thuê
bao vừa liên lạc với cái tên danh bạ “Lợi Tây C6”, rồi tần ngần ngắm cái dòng tên ấy trên màn
hình một hồi lâu.
Lợi quê ở mãi
tận Phú Thọ, nhưng nhập ngũ cùng một ngày và ở cùng “xê” với tôi. Lợi có nước
da trắng trẻo, nhưng thân hình lại khuệch khoạc, vạm vỡ. Ngày mới về
“xê”, có người nói anh ta to và trắng như người Tây. Cái biệt danh Lợi “tây” ra đời từ đấy.
Vì phải học
xong Đại học rồi mới nhập ngũ, nên tôi “cứng” tuổi hơn so với nhiều bạn đồng
ngũ. Trung đoàn chúng tôi là trung đoàn cơ động. Cứ khu vực nào trên toàn tuyến
có dấu hiệu căng thẳng là trung đoàn phải đến trấn giữ. “Xê” của chúng tôi thuộc
biên chế trong tiểu đoàn bộ binh chiến đấu, vì thế chuyện di chuyển cứ như cơm
bữa. Tôi được phân công làm quản lý, mỗi lần di chuyển là lễ mễ với một gói giấy
tờ, sổ sách. Lợi “tây” nói với tôi:
-Để hôm nào em
làm cái hộp mà đựng giấy tờ cho gọn.
Cứ nghĩ hắn
ta đưa đẩy cho vui, đâu ngờ mấy hôm sau, Lợi “tây” lễ mễ mang cho tôi hẳn một
cái hòm đạn đã được sửa sang gọn gàng, có cả quai đeo, tay xách cẩn thận. Tôi khoái
lắm. Sau khi “mắt tròn, mắt dẹt” một hồi, tôi lục trong ba –lô tìm được một gói
thuốc lào An Thái dúi cho Lợi.
Tôi với Lợi
“tây” thân thiết từ dạo ấy. Thỉnh thoảng hắn ghé qua chỗ tôi, rít điếu thuốc rồi
tán đủ thứ chuyện tào lao.
Có một buổi
chiều, tôi đang ngồi cộng sổ, Lợi “tây” ghé cổ nhòm vào hỏi:
-Anh làm việc
à?
Tôi không trả
lời, vừa gấp sổ sách lại, vừa ra giọng bí hiểm:
-Tao có một
điếu Đồ Sơn, làm vài hơi không?
Bình thường,
nghe thấy nói đến việc hút thuốc là Lợi “tây” sốt sắng ngay. Nhưng hôm nay hắn
ta lại cau có:
-Vợ với
con..., bực ghê anh ạ! Chuyến này em phải viết thư về cho nó một trận…
-Sao thế? Ở nhà có chuyện gì à?
Tôi ngạc nhiên quay ra, vừa nhìn mặt hắn ta vừa hỏi dồn.
Lợi “tây” không đáp lại mà rút phắt từ túi ngực áo một tờ giấy rồi chìa ra trước
mặt tôi:
-Đây anh xem! Bực không chịu được …
Để mặc Lợi “tây” lủng phủng rồi ngồi phịch xuống đoạn
cây gác làm ghế trước mặt, tôi vội vơ lấy tờ giấy hắn ta đưa và lướt nhanh. Thì
ra là thư của vợ hắn.
Dù mới chỉ hai mươi
tuổi, Lợi “tây” không chỉ có vợ mà còn có cả một đứa con
trai. Có lần tôi hỏi tại sao lấy vợ sớm thế, Lợi cười:
- Ở quê nhà
em lấy vợ sớm anh ạ. Thằng Mão quê cùng xã với em, còn ít tuổi hơn em mà cũng có vợ có con rồi đấy.
Mão là chiến sỹ nhập ngũ cùng ngày và ở cùng “bê” với
Lợi. Thường ngày hai thằng vẫn cùng đi với nhau.
Lá thư
vợ Lợi viết bằng cái kiểu chữ của học sinh phổ thông. Nét chữ nhủng nhoẳng, có nhiều chỗ sai chính tả, nhưng to rõ, dễ đọc. Trong thư, vợ Lợi kể chuyện thằng con mọc răng mà không sốt. Những chuyện trồng cà, trồng khoai, sức khỏe bố mẹ hai bên…, chuyện gì cũng có vẻ ổn cả. Tôi đọc cẩn thận lá
thư một lần nữa nhưng cũng không thấy có chuyện gì đặc biệt, bèn ngẩng lên hỏi
Lợi “tây”:
-Tao thấy có
chuyện gì đâu? Vợ mày nói cả nhà vẫn khỏe, hoa màu cũng được mùa, có vấn đề gì đâu?
-Nhưng mà viết
cái kiểu ấy em bực không chịu được. Chuyến này viết
thư về, em phải cho một trận!
Vừa đưa
tay cầm lại bức thư gấp cẩn thận cho vào túi áo, Lợi hục hặc nói với tôi, rồi nhổm đứng dậy quay ra thẳng, chả nghĩ gì
đến chuyện tôi mời thuốc lá vừa nãy
Tôi còn
chưa hết băn khoăn về thái độ kì lạ của thằng Lợi, thì vừa may thấy Mão vác can nước đi qua.
-Ê chú mày, vào đây anh nhờ tí! Tôi vẫy
tay rối rít
Mão hạ can nước xuống rồi
lửng khửng đi vào lều của tôi
-Này, làm vài hơi đi…- Tôi châm điếu
thuốc lá rồi đưa cho Mão
Mão đón ngay điếu thuôc, rít một hơi rồi khoan khoái ngửa mặt nhả khỏi lên trời.
-Sao hôm nay
cái thằng Lợi nó lạ thế nhỉ?
-Sao thế
anh? -Mão nhướn mắt hỏi lại tôi.
Tôi liền kể lại lại tình
huống vừa nãy của Lợi “tây”, chưa nghe
xong thằng Mão đã cười ha hả:
-Nó giả vờ để
anh đọc thư cho nó đấy!
Thế rồi Mão hạ giọng giải
thích ngọn nguồn cho tôi nghe. Thì ra mặc dù đã học
hết lớp Hai, nhưng bỏ học đã lâu nên bây giờ Lợi “tây” không
đọc không viết được nữa. Thư vợ gửi lên, hắn cũng đem ra ngồi gốc cây, nhíu mắt, cau mày ra
điều chăm chú, nhưng thực ra chỉ ngắm thôi. Cái
kiểu này bên giáo dục vẫn gọi là “tái mù” đây…
-Mọi khi thư vợ
nó gửi lên, nó vẫn nhờ em đọc cho
nghe. Lần này này em với nó giận nhau, ngại không
dám nhờ ai đọc, nên nó giả vờ như thế thế để anh đọc thư cho nó đấy.
-Nhưng
mọi khi nó vẫn ký sổ để lấy phụ cấp cơ mà?
-Nó chỉ vẽ được mỗi chữ
tên nó thế thôi anh ạ.
Nghe xong
chuyện Mão kể, tôi vừa thấy buồn cười vừa thoáng xót xa. Ừ thì cái sự học có người thích, có người
không. Nhưng mà chắc chắn không
ai thích mù chữ cả. Những lá thư nhà đối với người lính quý giá lắm. Thế mà có thư đến
thì không đọc được, lại còn phải dấu diếm cái bệnh mù chữ nữa, chắc là Lợi
“tây” khổ tâm lắm!
-Sao nó lại bỏ
học sớm thế nhể? -Tôi hỏi lại
Mão
-Nó là con trai độc, được chiều như ông tướng. Đi học thì toàn bị đúp, nó chán, bỏ học lêu têu cả ngày, chả ai dám làm gì nó cả.
“Ờ…, hay là mình dạy chữ cho Lợi “tây” nhỉ?”. Tôi thần
người một thoáng khi cái ý nghĩ ấy vụt đến trong đấu.. Theo tưởng tượng của
tôi, nếu chịu khó, chỉ hai tháng là Lợi “tây” có thể đọc viết được. Nhưng nghĩ
đến cái nhịp sống và chiến đấu hiện tại, tôi thấy cái ý tưởng ấy không thực tế
lắm. “Thôi, cứ để tình hình yên yên rồi sẽ tính”. Nghĩ thế rồi tôi quay sang nói với Mão:
-Bọn mày là bố trẻ con rồi mà động tý là giận với chả
dỗi. Này, có gói thuốc lào dở thằng Lợi bỏ quên, mang về đưa nó rồi đọc thư cho
nó nghe. Mà đừng đi đâu cũng bô bô kể tật xấu của đồng đội đấy…
-Ái dà…, cái thằng này… - Mão vụt nhổm dậy, tròn xoe mắt:
-Mấy hôm nay, cả “bê” chả có sợi thuốc nào, thế mà nó còn giấu được cả gói thuốc.
Ghê thật!
Mão vơ gói thuốc đút cẩn thận vào túi quần rồi hùng hục
vác can nước đi. Hôm sau, thấy hai thằng lại cập kè với nhau, tôi cũng thấy nhẹ
lòng.
Được vài hôm,
khi mái cỏ tươi trên các nhà “bê” còn chưa hết mầu xanh lá, chúng tôi lại nhận
lệnh di chuyển đến vùng chiến sự ác liệt hơn. Dừng chân hạ trại ở bản Lủng chưa
được nửa ngày, chúng tôi đã nhận nhiệm vụ hành quân chiến đấu. “Xê” chúng tôi
được lệnh chiếm lĩnh Núi Thông, ngăn chặn bộ binh địch tập kích chiếm mất cao
điểm.
Ngay sau bữa
cơm chiều, khi trời vừa nhập nhoạng, anh Hòa “xê trưởng” đã ra lệnh hành quân.
Tôi cùng bộ phận tuyến sau do anh Chiều “xê phó” chỉ huy, cả đêm hì hục củng cố
và bảo vệ lán trại.
Vừa chợp mắt
được một lát, đã nghe tiếng anh Chiều quát:
-Tất cả dậy,
chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu. Bộ binh nó đánh lên Núi Thông rồi.
Đã nghe có tiếng
tiểu liên xen lẫn tiếng mìn nổ vọng từ hướng Núi Thông về. Chúng tôi lập cập vơ
súng tiểu liên cầm tay chờ mệnh lệnh, nét mặt ai cũng căng thẳng lo âu. Có lẽ
ngoài anh Chiều, chúng tôi ở đây đều là lính mới, chuẩn bị xung trận lần đầu.
May có những mệnh lệnh gay gắt từ chỉ huy, tâm lý chúng tôi dần ổn định trở lại.
Chừng khoảng
bẩy giờ sáng, sương mù còn giăng giăng trong các khe núi, một loạt tiếng nổ đầu
nòng từ phía địch dội đến, anh Chiều hét:
-Tất cả tản
ra, nằm thấp xuống!
Không biết bằng cách nào, gần như lập tức, tôi đã nằm
ép sát bên một vách đá nhỏ. Tiếng trái phá đã nổ ở phía Núi Thông. Lại một loạt
tiếng đề - pa nữa dội đến. Anh Chiều đứng dõi mắt về phía Núi Thông một lát rồi
hét vào khoảng không:
-Mẹ kiếp, thằng “dê” hai lăm (D25) đâu, không khóa mõm nó lại? Để nó dần thế
này thì chết hết lính à?
Ngày ấy thông tin liên lạc còn hạn chế lắm, chủ yếu là
kéo dây với chạy bộ. Có lẽ bức
bách vì không nắm được tình hình, lại không trao đổi với ai được, cứ mỗi lần
pháo địch bắn sang, anh Chiều lại hét lên vài câu như thế.
Khoảng chín
giờ sáng, cậu liên lạc đại đội tên Yên, hộc tốc chạy về tìm “xê phó”:
-Báo cáo anh,
“đại trưởng” ra lệnh đưa toàn bộ anh em thương vong về tuyến sau. Toàn đại đội
rút xuống vách đá chân núi tránh pháo.
-Thế là phải
bỏ trận địa à?
-Pháo nó bắn
dữ lắm anh ạ. Hầm hào đào đêm qua chưa đâu vào đâu, thương vong nhiều lắm. Đại
trưởng với bốn người nữa vẫn ở lại trên núi...
Chưa nghe hết
câu tường trình của cậu liên lạc, anh Chiều đã chỉ tay vào tôi rồi hạ lệnh:
-Cậu bỏ hết số
tăng võng dự trữ ra rồi ở lại canh gác. Các đồng chí còn lại mang số tăng võng
đó di chuyển theo tôi.
Loáng cái, mọi người đã đi hết. Tôi xách súng ngó quanh rồi rảo bước đi bao quát địa bàn. Mấy căn
nhà hoang mái hở toang hoác được làm nơi trú tạm cho bộ đội. Trên nền đất rêu cỏ,
những chiếc chiếu và ba lô cá nhân vẫn còn xô lệch sau lệnh báo động chiến đấu…
Những chiếc
võng tải thương bê bết máu và đất đã hối hả chuyển về. Việc chuyển thương chủ yếu
do “xê” vận tải đảm nhận. Nét mặt ai cũng bơ phờ, áo đẫm mồ hôi. Có người còn cởi
trần để lấy áo quấn vào đòn khênh làm bằng cây rừng xù xì. Tất cả cố gắng di chuyển nhanh về “xê” quân y. Mắt tôi nhòa đi một thoáng, khi tôi chợt hiểu rằng
trong những chiếc võng bết máu đi qua, sẽ có những đồng đội không còn được sống
nữa.
Hai giờ chiều,
pháo của ta mới khai hỏa rót vào trận địa pháo của địch. Dàn
pháo của quân địch lập tức câm họng. Từ trên Núi Thông, chỉ còn tiếng súng tiểu
liên thưa thớt vọng về, sau rồi im ắng hẳn. Giá như những loạt phản pháo này
triển khai sớm hơn, có lẽ pháo địch đã không làm mưa làm gió, số thương vong sẽ
bớt đi nhiều lắm...
Năm giờ chiều,
anh Hòa “xê trưởng” đột ngột quay về. Tôi vội vàng cầm súng đứng lập nghiêm. Người
chỉ huy không nói năng gì, hầm hầm đi thẳng về lán. Tôi đoán là tình hình đơn vị
nghiêm trọng lắm. Tiếp sau anh Hòa, cả đại đội lục tục kéo về. Mặt mũi người
nào cũng bơ phờ, nhàu nhĩ.
Ngay tối hôm
đó, đại đội tôi lại hành quân rút về tuyến sau để củng cố. Núi Thông được giao
cho tiểu đoàn khác. Nhờ có hỏa lực tăng cường và pháo binh yểm trợ, lính ta đã
gia cố trận địa vững chắc, bộ binh địch cũng không còn dám mò lên nữa.
Về vị trí mới
được ít ngày, đại đội tổ chức rút kinh nghiệm chiến đấu. Đại đội trưởng Hòa đã
đề nghị cấp trên tuyên dương và khen thưởng Lợi “tây”.
-Nếu không có
đồng chí Lợi “bê hai” (B2) sử dụng khẩu mười hai ly bảy để khống chế quân địch thì... –Nói đến
đây anh Hòa ngừng lại một lát rồi mới tiếp tục: ...thì điểm cao cũng không còn,
mà tôi cũng có khi không còn đứng đây được nữa.
Cả đơn vị ồ
lên và đổ dồn mắt về phía Lợi “tây” khi nghe anh Hòa nói. Ai cũng ngạc nhiên, vì đám lính mới trong đại đội chưa ai biết sử dụng loại súng phòng không đó, và “xê” cũng không
được trang bị khẩu nào.
-Tôi đề nghị
đồng chí Lợi nêu lại tình huống để đại đội nắm được. -“Xê trưởng” giơ tay về
phía Lợi và kết thúc phát biểu.
Lợi “tây” gãi
đầu đứng lên. Hắn ta kể diễn biến trận đánh trên Núi Thông một cách lỗ ba lỗ bỗ,
chẳng ra trình tự nào. Nhưng cả đơn vị tôi đều “mắt chữ a mồm chữ o” nghe hắn kể. Và rồi cũng mọi người
hình dung được phần nào.
Thì ra trung
đoàn có tăng cường cho trận địa Núi Thông một khẩu đội mười hai ly bảy. Ngay loạt
pháo đầu tiên của địch, cả khẩu đội đã trúng đạn thương vong toàn bộ. Người thì
đã đưa xuống được, nhưng súng thì vẫn nằm kềnh tại chỗ. Khi chỉ còn năm người ở
lại trên núi, không biết bằng cách nào, Lợi “tây” đã tiếp cận rồi khai hỏa được
khẩu súng. Nhờ có những loạt đạn của Lợi “tây”, hỏa lực của địch từ phía đối diện
bị vô hiệu hóa, bọn bộ binh địch dưới chân núi cũng bị tiêu diệt và uy hiếp,
không dám tràn lên. Thế là bọn chúng chỉ biết gọi pháo điên cuồng trút xuống trận
địa.
-Tôi tháo khẩu
súng rời ra. Nòng nó vẫn còn nóng, tôi cởi áo quấn vào rồi vác lên vai, tay thì
kéo cái chân của nó. Cứ ngớt loạt pháo tôi lại chạy, nghe tiếng nổ đầu nòng tôi
lại nằm xuống. Cuối cùng cũng mang được khẩu súng về chỗ nấp tránh pháo, may
không dính mảnh nào.
Kể đến đấy, Lợi
“tây” nhe răng cười rồi ngồi thụp xuống. Cả đại đội cùng cười theo rồi vỗ tay
rào rào.
Sáng hôm sau, các
“bê” vừa triển khai nhiệm vụ xong, Lợi “tây” đã lò dò đến chỗ tôi.
-Anh có thuốc
lào không? Em thèm quá!
-Lấy đâu ra? -Tôi gắt gỏng: -Thằng Yên vừa véo trộm của
đại trưởng cho tao mỗi tý đây.
Vừa nói, tôi vừa sờ lên vành tai, cẩn thận nhấc ra mấy
sợi thuốc lào đã vo tròn bằng hạt ngô.
-Để em đi thay nước điếu mới.
Nhìn thấy viên thuốc lào, mắt Lợi “tây” sáng lên. Hắn
ta lăng xăng chạy đi rửa ống điếu, rồi tìm que làm đóm…
Chia nhau cùng hút điếu thuốc lào quý giá xong, tôi lần
hỏi lại chuyện trên Núi Thông.
-Này, hôm qua trên đại đội, mày kể tao nghe lõm ba lõm
bõm…
-Thì…, em có nói trước đông người bao giờ đâu. Với lại,
chuyện cũng bình thường. Là thằng lính, gặp địch thì phải oánh, thế thôi!
-Biết thế…, nhưng mà anh không hiểu. Sao mà chú mày lại
ở lại với mấy thằng “bê một”? Sao mà… Thôi, chú mày cứ kể lại từ chỗ ấy đi!
Thế là Lợi “tây” rủ rỉ kể lại. Qua lời kể của hắn, trận
đánh như đang diễn ra trước mắt tôi vậy.
Do quân ta chưa
kịp chuẩn bị hầm hào, nên ngay sau loạt pháo đầu tiên của địch, đại đội đã
thương vong đến một phần ba quân số. “Xê trưởng” ra lệnh toàn
đại đội ngay lập tức chuyển anh em bị thương vong rút xuống chân núi
tránh pháo, bê trưởng bê một (B1) chọn thêm ba người nữa cùng “xê
trưởng” ở lại giữ chốt. Lợi “tây” nghe thấy thế liền giơ tay: “Đại trưởng cho
em ở lại”. Không ngờ anh Hòa gật đầu ngay, rồi gằn giọng ra lệnh cả nhóm vận động
lên đỉnh núi.
-Mày không sợ à? – tôi hỏi cắt
ngang
-Lúc pháo nó bắt đầu dập xuống thì run lắm. Nhưng sau
khi đi vác mấy thằng trúng pháo về, khắp người be bét máu, em như điên lên. Chỉ
muốn lao ngay lên xem có thằng địch nào thì lia cả băng AK vào mặt nó…- Lợi
“tây” nghiến răng trả lời tôi rồi lại kể tiếp.
Trên đỉnh Núi Thông, pháo địch đã phá sạch cây cối. Mấy
đoạn chiến hào mới đào đêm qua cũng bị trúng pháo, đoạn còn, đoạn mất. Phía
chân núi đã nghe thấy tiếng hò hét loạn xạ của bộ binh địch. Anh Hòa vừa nhô
lên quan sát thì từ mỏm núi đối diện, một cụm hỏa lực của địch bất ngờ xả đạn về
phía ta. Kịp thụp xuống lòng hào, anh Hòa quát lớn:
-Tản rộng ra, thấp người xuống. Nhô lên là trung liên
nó quất cho vỡ mặt.
Khẩu súng máy của địch vẫn xả hàng loạt dài, đạn bay
chíu chít trên đầu, cắm bùng bục vào đất. Tình hình lúc đó rất gay go. Bọn bộ
binh địch có hỏa lực yểm trợ đang lóp ngóp tràn lên. Sau một thoáng suy tính, đại
trưởng ra lệnh:
-Lợi, để lựu đạn lại rồi vòng sang thu hồi khẩu mười
hai ly bảy kéo xuống chân núi. Số còn lại, tôi gọi tên ai, người đó nhô lên mà
bắn rồi thụt xuống ngay. Hết đạn thì ném lựu đạn.
“Rõ!”. Cả bốn người đồng loạt hô khẽ. Lợi tuột đai
lưng để mấy quả lựu đạn lại cho đồng đội rồi cầm súng trườn đi. Lợi dụng lúc đồng
đội nhô lên bắn, hỏa lực của địch tập trung xả đạn về hướng đó, Lợi khom mình vọt
qua khoảng trống. Có lẽ bọn bộ binh đã phát hiện ra Lợi “tây”. Hàng loạt tiểu
liên nhằm về hướng di chuyển của anh.
Bằng một bước nhảy dài, Lợi “tây” đã kịp cuộn tròn
trong hố đạn pháo ngay cạnh khẩu mười hai ly bảy, trước khi những viên đạn tiểu
liên lao tới. Vục dậy, Lợi hì hục dựng lại khẩu súng. Đảo mắt qua, thấy đạn đã
nạp vào ổ, hộp đạn vẫn còn nguyên, Lợi “tây” bặm môi kéo khóa nòng. Khẩu súng
này vẫn hoạt động tốt, chỉ bị hất đổ do đất đá quật vào thôi.
Vừa cầm tay nắm súng, Lợi “tây” vừa suy tính rất
nhanh. Đợi khi tiếng AK của đồng đội vang lên, hắn ta nhổm dậy, quay nòng súng
về phía ổ hỏa lực của địch. Chỉ vài giây, mục tiêu đã nằm vào thước ngắm. Dõi mắt
thẳng vào mục tiêu, Lợi nghiến răng nắm chặt tay súng và kéo cò. Một loạt đạn
bay đi. Nhanh chóng chỉnh lại đường ngắm, Lợi “tây” kéo cò thêm một loạt nữa
trước khi ngồi thụp xuống chờ sự đáp trả của hỏa lực địch.
Có đến nửa phút rồi mà hỏa lực địch vẫn im bặt. “Có
khi trúng rồi!”. Lợi “tây” nghĩ thầm và nhổm lên nghe ngóng.
Nhận ra hỏa lực địch đã bị vô hiệu hóa, cả bốn tay
súng của ta đồng loạt nhô lên lia hàng loạt đạn AK xuống đội hình địch. Chớp thời
cơ, Lợi “tây” đứng tựa hẳn vào vách đất, chúc đầu nòng súng xuống chân núi, ngắm
vào khu vực địch đang ẩn nấp, xả từng tràng dài.
Không còn được hỏa lực yểm trợ, lại bị sức công phá và
tiếng nổ uy lực của đạn mười hai ly bảy làm khiếp vía, lũ bộ binh địch hoàn
toàn thất thế, chúng vội vã thổi kèn thu quân.
“Mẹ chúng mày, mò lên nữa đi, để tao cho chúng mày
toác mặt ra”. Vừa lẩm bẩm, Lợi “tây” vừa nghiến răng lia loạt đạn cuối xuống hướng
lũ giặc đang tháo lui. Từ phía chiến hào, anh Hòa nhô người lên quát lớn:
-Lợi, rút ngay, pháo đấy!
Lợi thoáng giật mình. Chắc chắn bây giờ nó sẽ dập
pháo. Hì hục tháo khẩu súng ra khỏi chân đế, lại cởi áo quấn vào cái nòng súng
còn đang nóng giẫy, Lợi vác súng lên vai, một tay kéo cái càng súng, vọt ra khỏi
hố đất. Nhưng không kịp nữa rồi! Vừa chạy được vài bước, tiếng đề- pa của pháo
địch đã gầm lên, buộc Lợi “tây” phải nằm rạp xuống…
-Sao chú mày lại “chơi” được mười hai ly bảy ngon thế?
Nhớ những diễn biến sau đó đã nắm rõ, tôi lập tức đưa
ra cái thắc mắc lớn nhất đang chập chờn trong đầu.
-Hì hì…, hồi ở nhà, em tham gia đội tự vệ nông trường,
có được tập súng mười hai ly bảy mấy buổi. Hôm ở Núi Thông mới bắn đạn thật lần
đầu. Đã lắm anh ạ!
-Chú mày khá lắm – tôi gật gù
-Cũng là em gặp may nữa. Phơi người ra như thế, lôi được
súng về mà không bị dính viên đạn hay mảnh pháo nào. Bố em bảo em có quý nhân
phù trợ đấy.
Lợi “tây” nói thế rồi nhăn răng cười hềnh hệch. Tôi ngẩng
đầu lên nhìn Lợi. Hình ảnh Lợi “tây” trong trận đánh hiện lên trước mắt tôi như
một người hùng huyền thoại, thoắt ẩn thoắt hiện, tả xung hữu đột giữa trận mạc
mịt mùng súng đạn, giáng những đòn sấm sét vào mặt lũ ác quỷ, trả thù cho đồng
đội và giành giữ vẹn nguyên giang sơn bờ cõi.
“ Không phải em gặp may đâu. Em là anh hùng thực sự đấy
Lợi “tây” ạ. Chính lòng quả cảm sáng suốt và sự hy sinh quên mình của em, đã
khuất phục súng đạn kẻ thù và mang về chiến công cho quê hương đất nước”. Tôi
đã nghĩ và rất muốn nói những lời ấy với Lợi. Nhưng rồi cuối cùng tôi chỉ dám vỗ
vai nó thật mạnh và nhắc đi nhắc lại:
-Chú mày giỏi thật! Chú mày giỏi thật!
Sau đấy, Lợi “tây” được Trung đoàn cử đi dự lễ báo
công toàn quân, được thưởng một chiếc đài bán dẫn và năm ngày phép. Hôm trở lại
đơn vị, nó đãi cả “xê” một bọc thuốc lào to.
Khi chiến sự dịu đi, tôi xuất ngũ ra quân. Tôi chia tay
Lợi “tây” bằng một chầu thuốc lào và những câu chuyện ồn ã. Cái dự định dạy nó
đọc viết, tôi vẫn giữ kín đến tận bây giờ…
Điện thoại chợt báo có tin nhắn. Tôi lập cập đeo kính
rồi bấm mở màn hình. Thì ra tin nhắn của “Lợi Tây C6”: Anh nhắn địa chỉ cho em, hôm về nếu kịp em sẽ đến thăm anh
Ô hô…. Thế là Lợi “tây” biết đọc biết viết rồi! Kể
cũng phải! Đã ba mươi mấy năm còn gì. Với ngần ấy thời gian, người ta có thể
làm được nhiều thứ đến mức vĩ đại ấy chứ, việc “xóa mù” có đáng kể gì? Nhưng
mà…, kể cả vì một lý do gì đó khiến em vẫn chưa biết đọc biết viết, em vẫn chỉ
biết vẽ tên mình thôi, thì em vẫn là một anh hùng, Lợi “tây” ạ!
Tôi nghĩ thế và thong thả bấm phím, nhắn tin trả lời
cho đồng đội./.
Hoàng Khai, tháng Chín năm 2022