Mảnh trăng khi tối em
nhắc tới giờ này đã chìm sau những dãy núi tít xa rồi. anh nhìn qua kẽ cửa
chỉ thấy một chút bàng bạc và biết rằng sương đã lại về. Lũ côn trùng rên rỉ những
giai điệu não nề. Anh biết em đang chìm
say trong giấc ngủ. Nhưng anh cũng biết rằng nghĩ về em không thể là tội lỗi, ngay cả khi em đang mơ về một bờ bến không có bóng dáng anh ở
đó. Giá như bánh xe thời gian có thể quay ngược lại, anh sẽ ôm lấy câu chuyện hôm
nay để trở về với những tháng ngày ấy.
Không! Như thế sẽ chẳng
còn thi vị nữa, sẽ chẳng còn gì để anh ghi lại hôm nay. Anh đã dối lòng mình,
anh chẳng hề tiếc nuối! Anh chợt nhận ra rằng con người ta vẫn hạnh phúc đến thăng
hoa mà chẳng cần một bến bờ nào nương đậu...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét