Ta lại về cánh
đồng chiều ngày cũ
Lối mòn, khói rạ
nghiêng, dâm bụt đỏ
Dặm lại cánh
diều tơi tả ngày xưa
Chụm lá bàng khô nhen lửa đốt câu thơ
Tro bay rồi, thơ
chưa bao giờ có
Quá vãng đưa
hương lối nhỏ
Ngất ngây say môi
trẻ nhấp rượu đời
Ta lại đi….
Ngỡ ngàng cánh
đồng hoang chơi vơi
Những gốc rạ hóa
tượng đài cây chông đá
Mỗi bước rón rén
cũng nhói đau khôn tả
Người gặt đi
rồi, đứng quay lưng rất xa
Khao khát bờ rào
dâm bụt đỏ hoa,
Có lối nhỏ tung
tăng, có hương hoa ngào ngạt
Rạng rỡ giấc mơ
người đi mở đất….
Tan cánh diều, bỏ
cơn mơ, tôi lại về tôi
Dỗ dành con tim
nức nở, nghẹn lời
Và không thể đớn
đau hơn được nữa
Xin cúi đầu trước
những tượng đài gốc rạ
Nó là của người
không thuộc về ta./.