Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 24 tháng 2, 2013

Trăng Nguyên Tiêu

Trăng Rằm ơi! Đi đâu một nửa?
Có dát vàng những lối nhỏ trong mây?
Để nhân gian một nửa bạc hao gầy
Sương tối đẫm tiếng côn trùng lích rích!


Đêm nguyên tiêu đã lắng vào u tịch
Trăng cứ trôi tha thướt chốn ngàn xa
Kẻ dại khờ trần thế ngẩn ngơ
Mãi đi tìm Ngân Hà  chơi thuyền giấy

Dẫu biết vạn kiếp nay là vậy
Qua Nguyên Tiêu để đợi lại Nguyên Tiêu
 Phận trăng rằm còn vành vạnh mĩ miều
Sao ta vẫn thấy thiếu vào ta một nửa?


Thứ Bảy, 23 tháng 2, 2013

Chụp ảnh

Đây là sản phẩm của Tôi nên hoàn toàn thân thiện. Bạn bấm vào đường link này và chọn Mở bằng PowerPoint rồi đợi giây lát. Chương trình sẽ hướng dẫn bạn bằng tiếng Việt. Chúc bạn vui vẻ!Hoang Iu Mun

Chup_anh_my_thuat.pps

Thứ Ba, 19 tháng 2, 2013

Tiễn biệt Xuân


 Tôi biết rằng Xuân đã đi rồi
Hoa Đào rắc cánh xuống vai tôi
Dấu chân đã vương bùn ruộng cấy
Trống Hội thưa dần nhịp buông xuôi

Tôi biết là Xuân phải ra đi
Đã như vạn kiếp trước đến giờ
Mà vẫn đắng lòng nghe hoa rụng
Như lời giã biệt lúc trời khuya


Tôi biết mưa Xuân đã phũ phàng
Rơi nhòe nước lạnh xuống nhân gian
Câu chúc nồng nàn không gói được 
Nên đã buông rơi một tiếng đàn
 
Thôi đành tạm biệt nhé hỡi Xuân!
 Ta đâu níu kéo được thời gian?
Ân ái cũng tàn, say cũng tỉnh...
Yêu đương năm tháng cũng nguội dần. 

Thứ Hai, 11 tháng 2, 2013

Tự vấn tình

 Vẫn còn đây một Mùa Xuân e thẹn
Sao sương giăng kín lối người về?
Sao mưa lạnh buốt bước ta đi?
Câu khấn nguyện sao chỉ là hương khói?
      Vẫn còn đây vần thơ tình tươi mới
     Mà hàng mi sao đã vội nhạt nhòa?
      Nét bút khô đặt dấu chấm hôm qua
     Nay đã vội xuống dòng trôi mải miết
Vẫn còn đây nụ cười trăng khuyết
Sao đêm Xuân u ám đầy trời?
Khúc đàn buông khắc khoải chơi vơi
Mắt lá đợi, sao gió chiều run rẩy?   


Thứ Bảy, 9 tháng 2, 2013

Lục bát bâng khuâng

Ai đem lục bát gieo vần
Mấy mươi tuổi vẫn thấy gần vành nôi
Thương con cò trắng lần hồi
Nhớ con sáo nhỏ bay rồi sang sông
Buồn vui lục bát mà đong
Đầy vơi cũng chỉ đôi dòng thế thôi
Mẹ người sinh kiếp con người 
Vần thơ đất Việt muôn đời vẫn Thơ
Em đi chợ mải bán mua
Bỏ quên bằng trắc thẫn thờ vô duyên
Gió tứ phương bụi trăm miền
Mà câu lục bát trinh nguyên đến giờ

Đợi giao thừa Quý Tỵ

 Một giờ nữa sẽ là thời khắc giao thừa. Thời khắc ấy dẫu không huy hoàng, không bùng nổ, nhưng nó đem lại cho anh thật nhiều cảm giác. Cơn gió se se làm cho mọi tâm trạng như lắng đọng hơn, em như thánh thiện hơn trong tim anh. Cảm ơn trời đất đã ban tặng cho anh những mảnh pha lê, cảm ơn em đã đến với anh vào phút giây này, để những mảnh pha lê vô tình có thể gắn kết lại thành một lâu đài tráng lệ. Ta sẽ ru nhau trong tiếng gió và sắc hồng của mùa xuân em nhé. Lời ru không đưa ta đi vào giấc ngủ mà sẽ đưa anh và em bay vào thế giới thần tiên. Ở đó ta sẽ là của nhau vĩnh viễn, ta sẽ rời xa những bon chen vật vã. Ở đó thời gian sẽ lặng ngừng không trôi chảy, sẽ không có giao thừa để ta khắc khoải mong chờ...

Thứ Sáu, 8 tháng 2, 2013

Thôi đành

Mong Xuân thì Xuân đã đến
Mong Tình, Tình mãi xa xôi
Nụ đào đã xòe cánh thắm
Tình ơi thăm thẳm chân trời.

     Heo may lần về lả lướt
     Sương giăng phố núi nhập nhòa
    Đã mấy mùa măng vầu mọc
    Góc rừng vẫn chỉ mình ta.

             Giọt rượu tan vào  vô vọng
             Câu thơ không thể ghép vần
             Thôi đành hoa ơi cứ nở
            Thôi đành đón tiễn mùa xuân

Chủ Nhật, 3 tháng 2, 2013

ƯỚC!

Ước tay mình có một nắm lãng quên
Rải vào lối mòn dĩ vãng
Ước kỷ niệm rực rỡ như hoa nắng
Không còn le lói đêm chờ trông
Ước ái tình như đóa hoa hồng
Biết tàn lụi khi thôi thời hương sắc
Ước tim mình long lanh như giọt nước
Đông về lặng lẽ hóa băng
Ước hình em là nét vẽ bãi cát vàng  
Biển xô lại, chỉ còn đây chát mặn!