Đàn ấy có năm con ngỗng. Không biết
trong thế giới loài ngỗng chúng có đặt tên cho nhau khi giao tiếp hay không, nhưng
để tiện giao tiếp, con người thường vẫn đặt tên cho chúng.
Trong đàn có một con gọi là Ngỗng Mào . Đó
chính là con ngỗng đầu đàn. Thực ra Ngỗng Mào sinh ra không phải để làm đầu đàn, cái trứng nở
ra nó cũng chẳng khác gì muôn vàn quả trứng khác. Cũng không có sắc phong hay
ai bầu bán gì cả. Chẳng qua hoàn cảnh bắt nó phải làm đầu đàn mà thôi! Cả đàn
chỉ mỗi mình Ngỗng Mào là giống đực, còn
lại là bốn ả thuộc diện yểu liễu đào tơ. Giá như những đàn ngỗng khác có đến vài
ba thằng ngỗng thì Ngỗng Mào chẳng phải
nhọc lòng đến thế làm gì! Nhưng đằng này ...Thôi thì trời phú cho nó cái sức vóc,
đã cho nó cái thiên chức làm đực cùng với caí tính hung hăng, hào hiệp quân tử
vặt, giữa một thế giới...bốn nàng thì Ngỗng Mào lãnh cương vị đầu đàn âu cũng là lẽ thường thôi!
Hàng ngày để tồn tại cả bầy ngỗng phải đối
mặt với không biết bao nhiêu là kẻ thù. Nhiệm vụ của kẻ đầu đàn là phải đảm bảo
được sự an toàn của bầy đàn. Và như thế, kẻ phải trực tiếp đối mặt với kẻ thù,
với hiểm nguy hàng ngày không phải ai khác trong đàn là Ngỗng Mào . Từ lão cua
càng già khú đế ngoài bờ ao, chỉ rình rình quắp ngón chân mấy nàng ngỗng lơ ngơ,
đến thằng chó con Cún Nhỡ thỉnh thoảng giở trò tinh tướng, nhăn răng trợn mắt xông
vào cũng làm cho cả đàn nháo nhác. Ấy là những lúc Ngỗng Mào phải ra tay! Chỉ một nhát mổ thôi, cả cái mai
bóng như sừng của lão cua già lụ khụ cũng vỡ toác. Lại còn thằng Cún Nhỡ nữa, đã
không dưới hai lần nó phải rú lên oăng oẳng bởi những cú mổ như trời giáng của Ngỗng
Mào ! Những lần như thế, cả đàn mừng rỡ, cà kíu om xoẹ mừng chiến thắng. Riêng Ngỗng
Mào trông ra dáng một người hùng thật sự;
cái cổ vươn thẳng, cái ngực ưỡn ra phía trước, cái mào ửng đỏ kiêu hãnh.
Nhưng mà cuộc sống đâu phải lúc nào cũng
xuôi chèo, mát mái như thế! Ấy là những lần lũ rắn mò vào chuồng lúc nửa đêm, cả
đàn cứ như tượng đá đứng im lặng ngắt, nín thở, không dám mảy may ho he. Hay là
những lần thằng Cáo bất chợt từ trong bụi xổ ra, gan dạ như Ngỗng Mào cũng phải quăng mình bỏ chạy...Nghĩ cho cùng thì
thế cũng chẳng phải là xấu xa gì? Bởi vì vốn dĩ trời đã sinh ra loài nọ loài
kia thì cũng xếp đặt thứ bậc, ban phát quyền uy cho từng giống, từng loài, mỗi
con đều phải có một thứ thủ thân để mà tồn tại, nếu không thì cả thế giới này
ra đất hết chứ nói gì đến một con ngỗng đầu đàn như Ngỗng Mào ! Kể như thế thì đã
có thể coi Ngỗng Mào là xuất sắc lắm rồi!
Nhưng mà ông bà chủ của Ngỗng Mào thì lại
nghĩ khác.
Thấm thoát rồi đàn ngỗng cũng đến tuổi trưởng
thành. Những đàn ngỗng mảnh dẻ, duyên dáng hôm nào, hôm nay trở nên bệ vệ, kín
dáo cho ra những lứa trứng đầu tiên. Sứ mệnh của Ngỗng Mào càng trở nên nặng nề trong bầy đàn. Nào là chuẩn
bị ổ, rồi đến giờ lại đưa từng nàng lên ổ đẻ. Nào là canh chừng đám trẻ con hay
thằng cún nhỡ, không cho chúng dở trò xua doạ cả đàn, kẻo ảnh hưởng đến đám trứng
non trong bụng các nàng. Thỉnh thoảng còn phải lên tiếng nhắc nhở ông bà chủ bổ
sung thêm thức ăn cho các cô ngỗng cái, rồi lại còn lần tìm đưa các nàng đi mò
mẫm thêm cỏ non, cái ốc, cái tép cho nó mát ruột. Lại còn cả thằng ngỗng đực ở đàn
bên cạnh cũng cần phải dè chừng. Nếu không là nó mò sang dở trò xí xớn ngay...Ngỗng
Mào mất ăn rồi đói ngủ thường xuyên, bao
nhiêu mỡ màng đi đâu hết cả, đến bộ lông cũng trở nên xác xơ bạc phếch! Ấy vậy
mà một hôm bà chủ bảo với ông chủ:
-Này! Cái con Ngỗng Mào nhà mình nuôi mãi thêm tốn thóc. Có bốn con cái
thì cần gì đến hẳn một con đực? Hay là mình đem bán quách nó đi rồi thỉnh thoảng cho ngỗng cái nhà mình
sang với ngỗng đực nhà ông Sần bên cạnh cũng được?
Bà chủ còn phân tích nhiều nữa, những tựu
chung lại là ngỗng đực không còn cần thiết nữa! Bởi bà cho rằng chức năng của Ngỗng
Mào chẳng qua chỉ làm cái chuyện đực cái
trong đàn mà thôi. Mà đực cái thì nhờ vả đôi chút có đáng gì? Ông chủ đang lơ mơ
hơi men cũng chẳng thấy có gì phải băn khoăn nhiều lắm nên cứ gật gù hoài. Bà
chủ chép miệng đứng lên và thế là coi như số phận Ngỗng Mào đã được định đoạt.
Sáng ngày hôm sau, bầy ngỗng được chăm sóc
khác thường! Bột gạo quấy đặc, lại có thêm chút bột cá thơm lừng đổ ê hề! Cả đàn
ăn no cứng diều mà vẫn không hết. Ngỗng Mào cũng lâu lắm mới được bữa no nê đến thế. “Giá
mà như thế này thì chẳng bao giờ phải lo lần mò tìm thêm thức ăn nữa”. Vừa vươn
cái cổ ngắc ngắc cho trôi nốt ít thức ăn, Ngỗng Mào vừa khoan khoái nghĩ bụng thế! Bất chợt ông chủ
đang đứng phía sau nhào tới, vồ lấy Ngỗng Mào . Ngỗng Mào định tung cánh bỏ chạy nhưng làm sao mà còn kịp
được nữa! Cánh tay lực lưỡng của ông chủ đã ghì chặt lấy thân, còn tay kia ông
ta túm lấy cánh Ngỗng Mào khoá tréo lại.
vừa đau, vừa sợ, Mào ta gào lên: “Kíu, kíu!”, nhưng thử hỏi còn kẻ nào có thể
giúp gì cho Mào? Mấy con ngỗng cái bỏ chạy toán loạn, cả đám gà, lợn, đang kiếm
ăn quanh đấy, cả thằng Cún Nhỡ cũng xanh mặt táo tác, chẳng biết rồi cái gì sẽ
xảy ra. Cả hai vợ chồng ông bà chủ hì hục trói chặt Ngỗng Mào lại, móc lên cân thử.
-Được non bốn cân, rõ là cái đồ ăn hại!
Bà chủ bực mình lẩm bẩm rồi tống Ngỗng Mào
vào một cái lồng gài thật chặt. Mào được bà chủ gổng ra chợ bán cho nhà hàng. Cái
kết cục cuối cùng của cuộc đời Ngỗng Mào
ai cũng biết là chẳng lấy gì làm vẻ vang cho lắm, nên thôi không kể nữa.
Quay trở lại nhà ông bà chủ, bốn con ngỗng
cái sau cơn hốt hoảng thì trở nên lơ ngơ, chẳng biết đi đâu về đâu! Cuối cùng
thì chúng cũng dúm lại với nhau, lấm la lấm lét mò về cửa chuồng, nơi mà chúng
cho là an toàn nhất, nằm bẹp xuống đất mà ngơ ngác. Vốn trước đây chúng luôn được
Ngỗng Mào dẫn dắt và che chở, nên giờ đây
tất cả xung quanh chúng đều cảm thấy xa lạ và đáng sợ. Tối đến chúng còn không
dám chui và trong chuồng mà ngủ, ông chủ đành phải lùa từng con vào rồi khoá cửa
bên ngoài. Đêm ấy cả bốn con đều đứng lặng cả đêm không dám ngủ. Chỉ một tiếng
gió đưa tàu lá chuối khô cũng làm chúng giật mình nín thở. Chúng vươn cổ giương
mắt láo liên nhìn ra bầu trời đen thẫm đầy vẻ huyền bí và đe doạ!
Cũng đêm hôm ấy, không biết có cái mùi gì
quyến rũ mà thằng Cún Nhỡ bỏ nhà lang thang ra tít tận ngoài bãi Gò. Một thằng
trộm đàng hoàng chui vào cậy cửa nhà ông chủ. Vợ chồng ông chủ đang độ nồng giấc
chẳng hề mảy may động cựa. Thằng trộm bê cái ti-vi mầu mới coóng, rồi quay lại
xách tiếp cái xe đạp Phượng Hoàng cũng mới coong. Tất cả là công sức cùng với
những toan tính và chắt bóp của vợ chồng ông chủ suốt năm qua. Tên trộm đàng hoàng
chằng buộc các thứ lên xe rồi dắt ra ngõ lẫn vào màn đêm đen hút... Bọn ngỗng cái
đứng trong chuồng nhìn thấy cả, không rõ lắm, chỉ thấy mờ mờ, nhưng mùi người lạ
và cái bước chân rón rén đầy vẻ gian manh thì rõ lắm! Sợ đến thót tim, cả bốn
con ngỗng chúi tụt cả vào góc chuồng. Giá như có Ngỗng Mào như mọi ngày, chỉ cần một động tĩnh khác thường
là lập tức cả đàn cà kíu toáng lên ngay, chắc chắn tên trộm sẽ phải bỏ của chạy
lấy người chứ đâu có cái thói ăn cắp ung dung đến thế!
Thằng Cún Nhỡ đi kiếm món xực chán chê đến
tận tảng sáng mới mò về. Nó đánh hơi thấy mùi lạ và biết cái mùi ấy đã đi xa rồi.
Linh cảm thấy điều chẳng lành đã xảy ra, nó nen nét nằm bẹp ngoài chái nhà chờ đợi.
Ông bà chủ trở dậy khi có tiếng đài hô tập
thể dục buổi sáng. Vừa dụi mắt, vươn vai, ông chủ giật mình thấy cửa nhà mở
toang, trong nhà trống hoác. Ông vội giật giọng:
-Mẹ cu! Trộm vào nhà mình rồi!
-Đâu! Đâu? Có mất cái gì không?- Bà chủ
quáng quàng bật dậy, tóc tai còn xoã xượi.
-Nó cuỗm sạch sành sanh rồi chứ lại còn
không mất à? Cái ti-vi, cái xe đạp..., còn không biết mất thêm thứ gì nữa?
-Thì cả gia tài ky cóp cũng chỉ được đến
thế chứ còn gì đâu! Giời ơi là giời! Nó bóp hầu, bóp cổ, nó đi bòn đi rút mồ hôi nước mắt của người ta giời ơi....
-Thôi! Im mẹ cái mồm đi, đừng có mà gào
gổng lên nữa! Sốt ruột! Nhà có chó, có ngỗng mà trộm nó mò vào tận giường vẫn
im như thóc!Mẹ kiếp ! Ông thì thịt hết !...
Cả ông bà chủ đều lồng lộn, nháo nhác, vật
vã quên cả rửa mặt, đánh răng buổi sáng. Thì người ta vẫn nói “của đau, con xót’
mà lại! Ông chủ lật đà, lật đật, quần cộc chân đất đi báo công an. Bà chủ thì tơi
tả, xoã xượi đi trình chính quyền sở tại. Thế rồi lập biên bản, lấy lời khai,
xem xét hiện trường....hết sức khẩn trương, ráo riết. Chỉ có điều là tăm hơi tên
trộm thì vẫn hoàn toàn mất hút.
Có đến mấy ngày sau nữa, cả ông bà chủ đều
bơ phờ như kẻ mất hồn. Còn đám ngỗng cái thì quên hẳn cái việc hệ trọng là đẻ
trứng. Suốt ngày chúng quanh quẩn, ngơ ngác, không dám bước ra khỏi cái khu cửa
chuồng. Nghe bà chủ kêu ca về tình trạng đàn ngỗng như thế, ông chủ liền cáu kỉnh:
-Sao cô không xua nó sang đàn ngỗng nhà ông
Sần? Không có đực thì nó đẻ làm sao? Cô chẳng nói thế là gì?
-Tôi thử rồi nhưng mà không xong?- Bà chủ
than vãn-Con đực nhà ông Sần bổ đến ngay nhưng món ngỗng nhà mình bỏ chạy toán
loạn....
-Hừ!Thế mà cô bảo là nhờ đâu cũng được. Cô
cứ tưởng chúng cũng như ....
Ông chủ kịp hãm lại trước khi những ngôn
ngữ từ dại dột tuôn ra. Ông chợt đần mặt ra mất một lúc, chắc ông đang nghĩ ngợi
mông lung về đâu đó. Bà chủ cũng thần mặt đăm chiêu. Sau cùng, ông chủ chép miệng
bảo với bà chủ:
-Tôi nghiệm từ ngày nhà mình bán con Ngỗng
Mào đi, toàn gặp những chuyện chẳng lành!
-Ừ! Tôi cũng thấy như thế!- Bà chủ hoạ
theo. Rồi chợt nhớ ra rằng cái việc bán Ngỗng Mào là do chính bà đề xuất nên bà vội tiếp lời: -Nhưng
mà ai biết trước sự thể nó lại như thế này!
Phải rồi! Bà không biết là phải thôi. Bởi
bà mới chỉ nghĩ tới bà và ông với những tính toán giản đơn của kẻ quá ham giầu,
cứ nghĩ rằng thế giới tất cả đều quây quanh bà, và quyền lợi của ông bà là thứ
lực hấp dẫn duy nhất trong vũ trụ! Bây giờ, giữa những khổ đau vì mất mát, ông bà
vẫn ngẫm ngợi sâu xa một chút cũng chẳng qua vì tín ngưỡng thôi! Dù sao chăng nữa,
dẫu có bị nấu chín rồi chặt ra bày lên đĩa, Ngỗng Mào cũng được mát mẻ tí chút,
nếu nó có linh hồn!
Ít lâu sau, ông bà chủ đã phải bán tống bán
tháo bốn con ngỗng cái đi đâu đó với giá rẻ bèo. Ti vi và xe đạp thằng trộm đã
cuỗm đi thì đến bây giờ vẫn bặt vô âm tín.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét