Tổng số lượt xem trang

Thứ Tư, 1 tháng 7, 2015

Khắc khoải

Khi mặt trời và vạn vật xung quanh em đã chìm vào cơn ngủ quên.
Nỗi nhớ như làn gió mỏng manh, quấn quanh tâm hồn em da diết.
Dẫu bên ngoài khung cửa sổ kia, ngàn vì sao đang thì thầm, mời gọi những giấc mơ xanh biếc.
Em giấu anh vào nỗi nhớ vô cùng.
Mặc kệ thói đời, nhân gian....Ân oán, phiền não vây quanh. Buông xả hết, em cần một chút thôi! Bờ vai anh, vòng tay anh ấm áp.
Lời yêu hôm naò, như sợi chỉ xâu những nỗi đau và giọt nước mắt. Đôi khi vô tình ta làm tổn thương nhau.
Những điều đó có nghĩa gì đâu. Khi trái tim ta bao trùm lí trí. Ngàn vạn lần, đúng không anh, thế gian những người yêu nhau đã từng hỏi.
Tại sao và có lẽ nào..Tại sao?
Mỗi con người dù có mạnh mẽ, anh hùng, quân tử, hay tiểu nhân đến đâu.
Thì không thể chôn giấu, hay bóp chết trái tim đang thổn thức.
Cũng là một đích đến, mỗi hành trình đều có lối đi riêng. Không phải do số phận, hay nhân duyên trời định. Em chợt thấy từ ánh nhìn đầu tiên, rồi sẽ là tất cả.
Dẫu không trọn vẹn, không phút đầu trao nhau, cuống cuồng vội vã.
Nhưng khoảnh khắc cho nhau sẽ là giây phút vĩnh cửu trong đời.
Đêm! Khắc khoải từng chiếc lá, đợi giọt sương rơi. Để khát khao cho nhau những gì ngọt ngào nhất.

Những gọng cỏ cũng không vô tri vô giác. Mơ về một miền xanh những non tơ. Có lẽ nào ngay cả trong giấc mơ, em cũng thổn thức gọi tên anh khi những vì sao trên bầu trời kia còn nhấp nháy.