Anh! Lúc giao mùa trời đất đều biến động. Thời
tiết giao thoa. Lòng người cũng biến động quanh giá trị đích thực của chính
mình, và sẽ trở lại chính mình, khi bản chất đã hòa quyện cuộc sống.
Lúc này với cuộc sống hơn bao giờ hết, sự thừa
nhận chỉ là tồn tại, chấp nhận mới là sự sống, và sự sống mới có ý nghĩa đích
thực.
Mùa thu đã sắp qua đi với những đám lá vàng cuốn
mải mê trong tê tái heo may.
Giơ tay ra đã chạm mùa đông ngoài ngõ vắng. Sự
ấm áp ẩn dật trong mỗi tâm hồn. Tuy không là của nhau, nhưng một thời khắc có
nhau trong đáy mắt nhìn rất trong. Mình đã thuộc về nhau dẫu chỉ là nhớ mong
khắc khoải.
Anh! Vắng một con người, là vắng cả tinh chất
tâm hồn. Em tự nhủ lòng mình : Sẽ cân bằng được trạng thái!
Nhưng đó chỉ là lí thuyết, thực tế vẫn hơi chênh
vênh, bởi xa một người cụ thể. Đâu phải bắc lên cân.
Đừng ví mình là nắng, là gió là mưa, là dòng
sông có cánh thuyền buồm trôi về đại dương, mênh mông trời đất.
Hãy chỉ là anh thôi, một anh đầy đủ yếu tố cơ
bản của con người.
Để em từ đằng xa nhìn thấy, để em có những giây
phút lảng bảng nghĩ suy.
Ngày hôm nay em say. Để rồi thiếp đi trong bao
mộng mị. Trong cơn ngủ quên, em ngồi viết vào không trung, những gì thật nhất
giấc mơ mình.
Chút nữa thôi, sau giấc mơ em. Cuộc sống sẽ trở
về với tiếng kêu tích tắc kim đồng hồ vô cảm
Mọi việc làm xuất phát từ cảm xúc chân thành đều
không có tội.
Lỗi lớn nhất trong cuộc đời này, là em đã ném
vào gió chút ưu phiền trôi về phía anh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét