Rồi mùa đông sẽ nhạt nhòa
anh nhỉ.
Khi chúng mình, luôn
nghĩ về nhau
Đêm buông mành sương
gieo the thắt
Ánh trăng khuya thõng
thượt khỏa mái chèo.
Có điều gì làm con tim thao thức.
Phập phồng nghe hơi thở khi mùa sang
Anh ngổn ngang lo đất gầy trăn trở
Trời mênh mang, không phủ hết nỗi niềm.
Em hỏi anh bao giờ nguôi
thương nhớ
Bao giờ mình thôi day dứt
vấn vương.
Anh cười buồn: Ừ bao giờ em
nhỉ!
Một mùa đông sẽ không còn lạnh hơn.
Một mùa đông sẽ không còn lạnh hơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét