Tổng số lượt xem trang

Thứ Ba, 29 tháng 7, 2014

Tự hành... hạ!

Tê tái thu về, có cảm giác trái tim bị bóp nghẹt.
Vần vũ mây trời giông gió
Mà cơn mưa rào vẫn xa vời đâu đó. Hình như nó chưa thể rơi vì sức căng bề mặt quá lớn?
Hình như nó sợ bị tan biến vào nhộn nhạo mất hình hài?
Hình như... tôi nghi ngờ chính tôi? Đến mệt mỏi. "Sao tự hỏi nhiều đến thế?"
Em bảo: "Đơn giản thôi, cứ nắm tay đi thẳng". Vẫn lo lạc mất nhau sau những ngả rẽ, khúc cong queo.
Dẫu sao những hạt mưa dù nhỏ cũng buông rơi rồi. Đất sẽ mềm lại, bớt bụi bặm, ngõ nhỏ sẽ trong lành hơn mỗi sáng

1 nhận xét:

  1. Khổ thân những mối tình ko thể công khai như thế.
    Nhưng thế cũng hay, lúc nào cũng có cảm giác thèm khát còn hơn chán ngấy vì bội thực, nhàm chán

    Trả lờiXóa