Đêm có mưa thu, đêm vẫn nồng
nàn
Tí tách câu tự tình hoang
dại
Ta có ta, ta vẫn cô liêu
Nghe buốt lạnh con tim run
rẩy mãi
Lá
vàng bay, những lá vàng bay
Một
chiếc ép lại trong tay mình khô xác
Để
một chiều lại theo gió cuốn rơi
Vương
vấn chỉ chút buồn man mác
Trời đất vào thu reo rắc
mộng mơ
Rồi sẽ cuốn tất cả vào đông
giá
Kẻ ngẩn ngơ câu hát nghẹn
lời
Bơ vơ đèn vàng, bàn phím
đen, góc nhỏ
Lại tìm nơi nương náu tâm hồn
Lòng kiêu hãnh đơn sơ làm báu vật
Đưa ta thoát khỏi đơn côi
Viết thêm lời cho khúc hát
Vẫn dại khờ không oán trách
ai
Ngở tưởng mình nghênh ngang
tự tại
Huyễn hoặc trái tim một câu
thơ
Ta vẫn thấy gió thổi vào
trống trải?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét