Tổng số lượt xem trang

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

Những Trung Thu của tôi


Tuổi thơ mình qua đi thật nhiều cái tết Trung Thu không có tùng dinh rộn ràng như bây giờ. Nhiều năm không dám đốt đèn để tránh máy bay ném bom đêm. Những năm sau được đốt đèn thì kinh tế còn khó quá. Chả có tiền mua đèn ông sao, phải hì hục tự làm lấy. Ông sao dán bằng giấy học trò rồi bôi mực đỏ, mực xanh vào. Nến không có, phải đốt bằng dầu hỏa, hoặc lấy nhựa cây Trám nhồi vào ống nứa đốt lên. Thơm phết! Nhưng khói đen lắm, chỉ một chốc là ông sao bám đầy muội đen sì, rồi bén lửa cháy tiêu luôn....
Ngày ấy trò vui nhất là được hợp tác xã nông nghiệp chia phần bánh kẹo rồi chơi trò "Thả đỉa ba ba" hay trốn tìm dưới trăng vàng trên sân kho. May được chia cái kẹo bọc giấy bóng xanh đỏ thì sướng mê li, ngắm chán chê rồi mới mút dần từng tý, chỉ mong sao mỗi lần mút nó không bị mòn đi quá nhiều. Cái giấy bóng vỏ kẹo thì cất giữ cẩn thận như một thứ tài sản quý giá....
Thế mà rồi cũng lớn, cũng học hành, cũng thành người lính, làm bố, làm ông... Chả thấy xót xa, chả thấy tiếc nuối. Dân tộc, đất nước ngày ấy thế cả. Bây giờ thấy trẻ được vui rước đèn mô hình to tướng, cũng thấy mừng, coi như bù vào chỗ thiếu hụt của tuổi thơ thế hệ.
Trăng rằm Trung Thu muôn đời vẫn là như thế, vằng vặc như cái gương trong. Chỉ tiếc lễ hội rước đèn nhập nhòa ánh điện, lũ trẻ chả nhìn thấy Ông Giăng là như thế nào? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét