Tổng số lượt xem trang

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

Đá chẳng vô hồn!

Đã mấy ngày không viết dòng nào, mặc dù ngày nào cũng online. Hum nay bỗng chợt nhận ra hòn đá Ông Voi nằm trước cổng nhà mình từ ngày xửa ngày xưa vẫn còn yên vị đó. Cả tuổi thơ lấm luối nhọc nhằn của tôi đã trôi đi với bao kỷ niệm trên tảng đá ấy. Rồi những đêm trăng ngày tôi mới lớn, biết trải lòng bằng tiếng sáo nứa mông lung. Rồi những hò hẹn đầu tiên, những cuộc chia tay đi xa của tôi, những lần trở về....đều có tảng đá nằm im đó chứng giám.
Đã mấy chục năm qua, tôi vẫn thường đi qua bên tảng đá ấy. Vẫn không suy suyển 1 li chỗ góc quẹo đầu ngõ. Vẫn nhẫn nại im lìm mặc nắng mưa, mặc cho lũ trâu to nhỏ cọ sườn, mặc đám trẻ con của bao thế hệ mò mẫm cưỡi lên ngồi, mặc bao cuộc đón đưa chn nó làm điểm hẹn...  Nhưng hình như tôi đã quên sự tồn tai của tảng đá vô hồn ấy, đã vô tình lượn vòng tay lái xe qua bên nó suốt mấy chục năm nay.
Cũng có lẽ những áp lực bộn bề trong cuộc sống đã không để cho tâm trí tôi một góc hoài niệm về nó. Không! Suy cho cùng tôi đánh mất nó bởi chính những ham hố vô bờ của tôi thui...
Chiều nay tôi lại vô tình qua tảng đá ấy. Nhưng tiếng cười khanh khách của 2 đứa trẻ đã khiến tôi giật mình. Chúng ngồi trên tảng đá chơi trò gì rất say mê và tôi chợt nhận ra có bóng dáng ngày thơ của tôi ở đó. Rồi bao nhiêu tâm tư kỷ niệm buồn vui của hơn hai chục năm thuở thiếu thời chợt ào ạt dồn về. Tôi bần thần dựa xe rồi đến sờ lần lên tảng đá, để cảm nhận cảm giác nóng rát lúc trưa hè, giá ngắt những ngày đông, thô ráp của những lần trượt mông khiến quần rách tướp.... Thì ra tảng đá kia chẳng phải vô hồn. Có chăng chỉ là ta vô tình mà thui!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét