Tôi gọi Núi Nghiêm là ngọn núi quê nhà
Có nhiều bữa xuyên đêm tìm trâu lạc
Vết đào sắn ngang, hốc đào mài dọc
Ngọn măng vầu nấp né bên nương
Xe quệt theo trâu kéo thóc gửi chiến trường
Đưa tiễn anh đi, ngày về anh thiếu vắng
Ngang trán núi đổ chiều giăng sương trắng
Lá thư chiến trường cả xóm đọc chung...
Lố nhố thấp cao lũ trẻ vỡ lòng
Rồi lớn dậy khoe mình bên dáng núi
Ruộng dộc, ruộng chầm, đôi mùa đắp đổi
Mạch nước lần vươn tận cuối đồng xa
Ngược dốc hành quân, chợt nhớ núi quê nhà
Thấy gần lại những đèo cua ngút mắt
Khoai mót độn cơm qua ngày giáp hạt
Rưng rưng lòng những năm tháng tha hương
Đồng làng xưa nay ngang dọc kênh mương
Vẫn gọi Hoàng Khai, ghi ân người mở đất
Hồ Từ Thủy bốn mùa xanh ngằn ngặt
Vọng chuông chùa buông thanh thản bình yên
Núi quê cho tôi bao kỷ niệm êm đềm
Theo tôi suốt những cung đường lặn lội
Chưa đủ phong trần đã thành già cỗi
Lại về đây bên bóng núi la đà./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét