Tháng Bảy quê mình mưa dịu lắm!
Thoáng gió Ngâu như vết cắt thật mềm
Chỉ xa xôi vạn khắc khoải êm đềm
Theo đám lá thu buông mình lặng lẽ
Tháng Bảy quê mình thương lắm nhé!
Vong cô hồn ám ảnh cả gió mưa
Chiều vội dăng ngõ xóm chút sương mờ
Cho nhòa nhạt tiếng một người than thở
Tháng Bảy đến dầm dề là nỗi nhớ
Đợi chờ nhau tóc bết chảy cùng mưa
Mới buổi nào đã thành những ngày xưa
Tràn qua mắt, mưa hay người rơi lệ?
Tháng Bảy uốn mình qua biển đời thật nhẹ
Chia đôi bờ dĩ vãng với hôm nay
Vết cắt ngọt ngào không ứa máu mà say
Để ta cứ khát khao muôn lần chia cắt nữa!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét