Tổng số lượt xem trang

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Tự vấn một ngày


Dẫu không đung đưa trái ngọt
Em vẫn nồng nàn trong tôi
Chiều thu gió cuốn lá rơi. 
Nỗi nhớ kéo dài vệt nắng. 
Không gian vang lên khúc nhạc. 
Một trời ngơ ngác hoa vàng.
Có phải mỗi lúc thu sang. 
Trái tim ta mềm thương cảm.
Và mênh mang hương ngọc lan?
Có phải mỗi khi đông tới.
Vòng tay ấm lại hẹn hò.
Vành môi xóa tan hờn dỗi.
Con đường chờ đợi đón đưa!
Em như đang là mê mướt. 
Nụ xanh òa sắc trên cành. 
Ta thênh thang bừng thức giấc, 
Hỏi lòng mấy độ..Nhớ nhung.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét