Có một nhà hiền triết đã nói: "Tất cả những gì anh nói ra đều là nói về anh" Ở đây, tất cả những gì tôi viết ra đều là viết về tôi!
Tổng số lượt xem trang
73,751
Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2019
Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2019
Trốn đời
Bà Chanh quyết định về lại Đền Duối một lần. Nói là “về lại” bởi vì bà Chanh đã từng đến nơi ấy một lần, đúng vào ngày này của cái năm xưa đã xa xôi lắm.
Buổi
sáng, bà nhờ thằng con của cậu em đèo xe máy ra ngã ba đầu xã để đón xe. Đứng
đợi được một lúc bà giục thằng cháu:
-Để
bá đứng đợi ở đây được rồi, cháu về đi kẻo lát nữa nắng to đấy
Thằng
cháu ném toạch cái đầu mẩu thuốc lá xuống mặt đường rồi xẵng giọng:
-Thì
bá cứ lo cái việc của bá đi, không phải lo cho cháu. Lát nữa nhỡ không có xe
thì bá đi bộ về à?
Kể
từ cái dạo bà Chanh ra tù trở về làng, đám cháu gọi bà bằng cô, bằng bá, đứa
nào cũng nhìn bà gườm gườm rồi nói với bà bằng cái giọng xẵng như thế. Nó khác
hẳn cái thời bao cấp “gạo châu, củi quế”, mỗi lần bà về làng là đám trẻ lại hơn
hớn, ríu ra ríu rít.
Bà
Chanh không có chồng, không có con. Bù lại, nhà bà có tới năm anh em, bà là thứ
hai và là gái duy nhất trong nhà. Ông anh cả với ba thằng em cậu bà Chanh con
cháu đầy đàn, cùng sinh sống quây quần trong cùng một xã. Nơi bà Chanh ở, ngó
quanh đâu cũng thấy người thân máu mủ cả, vậy mà lúc nào bà cũng cảm thấy bất
an trong tâm trí. Không phải cảm giác cô đơn, bởi cái cảm giác ấy bà đã trải
qua mấy chục năm rồi, bây giờ lại có anh em quây quần, ấm áp thêm nhiều lắm
chứ! Cũng không phải cảm giác ngượng ngùng, ái ngại khi thiên hạ chỉ trỏ xì
xào, gọi bà là “mụ Chanh lừa”. Đã từng dụ dỗ, đoạt của thiên hạ hàng tỷ đồng,
đã từng to tiếng cãi như chém chả trước tòa…, cái liêm sỉ của bà ta khác người
đời nhiều lắm.
Thực
ra cái cảm giác bất an không phải mới sinh ra, mà nó ngự trị trong đầu bà Chanh
đã từ lâu lắm rồi. Nó vừa rỉ rả day dứt, lại vừa mơ hồ vô định, khiến bà chả
biết đâu là nguồn cơn để mà lần gỡ….
Chiếc
xe ca mở toang cửa xịch đến. Tay phụ xe vừa kéo tuột bà lên là chiếc xe đã rồ
ga lao đi khiến bà Chanh chả kịp chào thằng cháu. Lần tìm một chiếc ghế trống
sát cửa sổ ở gần cuối xe, bà Chanh lặng lẽ ngồi thu mình, ngoảnh mặt ra nhìn
cảnh vật trôi loang loáng vô tình qua ô cửa kính.
Thời
thiếu nữ, bà Chanh thuộc thế hệ “thanh niên ba sẵn sàng”, lớn lên giữa những
năm tháng chiến tranh ác liệt. Ở vùng thôn quê nơi nhà Chanh sống ngày ấy, con
gái lớn lên lấy chồng thì sớm chứ đi học thì muộn lắm. Mãi khi mười chín tuổi
Chanh mới tốt nghiệp xong lớp Bảy. Thay vì ở nhà “ba sẵn sàng” rồi lấy chồng
như phần lớn các cô gái nông thôn ngày ấy, Chanh hì hục xin đi “thoát ly” làm
công nhân viên Nhà nước.
Những
năm đầu, Chanh được phân công về kho lương thực của tỉnh. Công việc là dọn dẹp,
đóng bao, bốc xếp tất tần tật mọi thứ được qui là lương thực. Bụi bặm là thứ
khá thừa thãi ở cái kho này, người nào cũng phải tự sắm cho mình một tấm khăn
vuông, mỗi khi đi làm lại bùm hụp kín mặt mũi chỉ để hở ra đôi mắt để nhìn. Bất
giác, bà Chanh đưa tay che miệng khi những hình ảnh ngày ấy hiện về. Cứ cuối
buổi làm, cái khăn giũ ra bụi bay mù mịt, lông mày lông mi bụi phủ bám dầy
phếch phác...
-Về
đâu đấy bầm ơi?
Đang
miên man, bà Chanh giật mình bởi tiếng tay phụ xe oang oang trước mặt.
-Tôi
về chỗ Đền Duối.
-Xe
con chỉ chạy qua ngã ba thôi. Ba chục tiền vé bầm nhá!
Bà
Chanh mở túi lấy ra tờ bạc năm mươi ngàn đưa cho anh ta rồi hững hờ nhận nắm
tiền lẻ trả lại, tâm trí bà vẫn mải miết lần giở những hồi ức xa xăm…
Sau
ba năm làm công nhân kho, Chanh phải chuyển đến cửa hàng lương thực ở một huyện
vùng cao. Ông Kính, chủ nhiệm cửa hàng, cầm đám giấy tờ Chanh đưa, vừa nhấc cặp
kính lão giơ lên trước mặt, ông lại đặt xuống ngay:
-Thôi,
tạm thời tuần này cô cứ ổn định chỗ ăn ở, làm quen kế hoạch của cơ quan rồi
tuần sau chính thức đi làm. Đoàn viên đối tượng cảm tình là phải tích cực đầu
tầu gương mẫu, rõ chửa?
Thì
ra gọi là cửa hàng lương thực nhưng việc bán hàng chỉ làm vảo hai ngày trong
tuần, thời gian còn lại thì phải xuống các xã thu mua lương thực, nhập thóc
thuế, sửa chữa kho tàng…, toàn những việc được chăng hay chớ, chả có định mức
cụ thể nào. Chỉ có Chủ nhiệm cửa hàng mới được được ở hẳn một gian đầu cửa
hàng, có vách gỗ, mái ngói đàng hoàng, còn lại nhân viên mỗi người nửa gian nhà
tranh vách đất. Vốn dĩ ông Kính không phải quê ở tỉnh này, nhà cửa vợ con của
ông ở đâu mãi gần Hà Nội. Ông Kính lên cái huyện này công tác đã từ lâu lắm,
qua mấy cơ quan rồi. Riêng cái ghế chủ nhiệm cửa hàng lương thực ông cũng đã
ngự được hơn ba năm nay. Buổi sáng mỗi ngày, ông Kính dậy đóng bộ chỉnh tề, gọi
từng người đến giao việc rồi xách cặp đi đâu đó có khi đến tận chiều mới trở
về.
Một
buổi sáng ông Kính gọi Chanh đến và bảo:
-Hôm
nay cô làm cho tôi cái báo cáo để gửi cho Ủy ban. Nội dung yêu cầu đây! Mẫu
đây!...
Chanh
định cầm mấy tờ giấy ông Kính đưa quay về phòng thì ông ấy lại bảo:
-Cô
ngồi đây mà làm việc, ai hỏi thì bảo tôi đi xã nghe không ?
Chanh
ngồi cắm đầu vào mấy tờ giấy, lật đi lật lại hàng chục lần nhưng không thấy có
số liệu nào. Cuối cùng cô quyết định chép lại cái mẫu báo cáo một cách nắn nót,
phần số liệu cứ để cách quãng, khi nào có sẽ điền vào.
Gần
trưa ông Kính mới về. Vừa bước vào ông đã hất hàm hỏi ngay:
-Xong
chưa?
Thế
rồi ông ta kéo xoẹt cái ghế ngồi sát lại
nghe Chanh lập cập trình bày. Vừa nghe mấy câu, ông chủ nhiệm cửa hàng
đã kêu to:
-Giời
ơi, số liệu trong cuốn sổ tổng hợp trước mặt kia chứ đâu.
Nói
xong, ông liền đứng lên nhoài người qua vai Chanh với lấy cuốn sổ to tướng có
ghi chữ “sổ tổng hợp” ngoài bìa. Mở toang mấy trang trước mặt Chanh, ông Kính
vừa dí tay vào những con số trên đó vừa giảng giải:
-Đây,
số liệu từng tháng, từng ngày đây, còn từng loại cụ thể thì ở đây, cộng vào là
xong chứ có gì đâu!
Cả
cái mạng sườn ông Kính tỳ lên vai Chanh khiến cô chỉ còn biết ngồi cúi đầu, vừa
dõi theo ngón tay của ông chỉ của ông ta vừa lắp bắp: “Vâng ạ, vâng ạ…”
-Đấy,
đơn giản thôi mà! Hệ hệ…
Ông
chủ nhiệm kết thúc bài tập huấn với nụ cười dễ dãi, rồi đưa tay bẹo lên má
Chanh một cái khiến cả khuôn mặt cô bừng nóng đỏ ửng. Chanh lập cập đứng lên:
-Cháu
về chú ạ!
Gần
như ngay lập tức, ông Kính túm lấy tay cô gái kéo lại:
-Vội
cái gì, cứ ngồi xuống đây đã, công việc còn chưa xong cơ mà!
Chanh
khép nép ngồi lại xuống ghế cúi đầu chờ nghe chỉ đạo của ông thủ trưởng. Ông
Kính nhìn xoáy vào thân hình cô gái trước mặt rồi cười lơi lả:
-Hệ
hệ…., Chanh cứ xưng hô “chú – cháu” khó gần lắm, gọi là “anh – em” cho nó hòa
đồng Chanh nhé
-Nhưng
mà chú gần bằng tuổi bố cháu…
-Kệ!
-ông Kính cắt lời Chanh rồi vừa đưa tay vuốt
má cô vừa thẽ thọt: -Tuổi bố chứ không phải là bố nhé! Các cơ quan ở đây
chúng nó đều thế cả em ạ, hệ hệ…
Cả
cơ thể Chanh bất giác như rực lên khiến cô như bị ngộp thở. Chanh vụt đứng lên
bước nhanh ra khỏi phòng. Ông Kính ngây người, mắt hút nhìn theo dáng sau cô
gái trẻ, cái yết hầu thỉnh thoảng lại trồi lên tụt xuống…
Cái
báo cáo Chanh phải làm đi làm lại nhiều lần rồi chẳng bao giờ hoàn thành nữa.
Căn phòng của chủ nhiệm cửa hàng ngày càng gắn bó với Chanh cùng với những cảm
giác đụng chạm lạ lẫm, cùng với cả cái cửa ngách thông sang cửa hàng giúp Chanh
dễ dàng xách về những gì cô thích. Những lời thẽ thọt của Kính như là một chất
xúc tác khiến tham vọng đổi đời của Chanh ngày một cồn cào, khiến cô sẵn lòng
bước qua mọi thứ:
-Anh
sắp nghỉ hưu rồi. Em còn son, lại có năng lực, anh sẽ bồi dưỡng em thay anh làm
chủ nhiệm cái cửa hàng này…
Bà
Chanh nhắm nghiền mắt, cố hình dung lại cảm giác những lần mây mưa vụng trộm
với vị thủ trưởng già. Tất cả đều nhạt nhòa! Không thấy luyến lưu, cũng chẳng
thấy một phút giây xao xuyến…, chỉ thấy dục vọng bản năng và những toan tính
trần trụi. Đến những hồi sau này, cái cảm giác xót xa, cay đắng mới ngấm đôi chút
vào con tim người đàn bà trẻ. Nhưng dường như khi ấy, số kiếp bà đã an bài mất
rồi…
Chanh
phát hiện ra mình có thai khi hai tháng liền không thấy hành kinh. Vừa lật đật
bước vào phòng chủ nhiệm cửa hàng, Chanh đã ghé sát lại gần ông Kính thì thào
gấp gáp:
-Anh
à, em có thai rồi!
Lập
tức ông Kính giật phắt người lên, mắt trợn tròn nhìn vào mắt Chanh, miệng lắp
bắp:
-Bỏ
mẹ! Có thật…thật không?
-Hơn
hai tháng rồi, còn thật với giả nữa sao?
-Việc
này vỡ lở ra là khốn nạn cả lũ. Em cố giữ kín rồi tìm cách tháo nó đi.
-Em
chả có cách gì đâu, anh xem tính thế nào thì tính!
-Em
cứ bình tĩnh, để anh kiếm thuốc phá thai!
Mấy
hôm sau, Kính thì thụt mang về một chai nước nấu lá cây gì đó vừa đắng vừa hắc
-Em
phải uống hết luôn đi đấy– Kính dúi chai thuốc vào tay Chanh rồi hầm hừ hối
thúc
Chanh
nhắm mắt nuốt hết chai thuốc vào ruột, độc chất lá cây khiến cô lử lả quay
cuồng đến mấy ngày, nhưng cái thai thì vẫn chả thấy động tĩnh gì. Nằm bẹp trên
giường, nhận ra bóng Kính lụi cụi bước vào, Chanh thều thào:
-Không
được đâu anh ơi, anh xem thế nào đi…
-Đừng
có mà nói cho ai biết đấy, để anh sẽ liệu
Sau
cả chục ngày nghỉ ốm, Chanh lại lên phòng chủ nhiệm cửa hàng để làm sổ sách,
cũng là để bàn định với Kính tìm ra cách giải quyết cái thai trong bụng. Kính
ngồi bên cái bàn giữa phòng, mắt trũng sâu, gò má với yết hầu nhô lên nhọn
hoắt. Cả hai người cùng im lặng một hồi lâu. Sau vài lần nuốt khan trong cổ,
Kính lên tiếng, nhỏ nhẹ nhưng quyết liệt:
-Anh
đang xin cho em đi học lớp nghiệp vụ dưới tỉnh. Ở đó chẳng ai biết em là ai mà
thọc mạch cả, rồi mình sẽ tính tiếp!
Kính
còn giảng giải đủ điều, để Chanh thấy toan tính của ông ta là giải pháp tốt
nhất và cũng là duy nhất vào lúc này. Thuận theo cách sắp xếp của Kính, Chanh
đi học. Kính mượn được một gian kho trống của bên Thương nghiệp làm nơi cho
Chanh kẽo kẹt đi về, còn Kính thì dăm bữa, nửa tháng lại thì thụt khuân đồ ăn
thức dùng đến. Xem chừng sự sắp xếp ban đầu đã ổn thỏa, Kính hạ giọng bảo
Chanh:
-Cái
thai to rồi, không tháo được nữa. Em cố gắng giữ gìn, đẻ ra rồi đem cho người
khác nuôi!
-Chả
việc gì phải cho ai, con em đẻ ra thì em nuôi, cùng lắm là bỏ việc cơ quan về
nhà…
-Không
được! Vợ con anh mà biết thì chúng nó không để yên đâu. Anh thì sắp nghỉ hưu,
nhưng em thì còn cả quãng đời phía trước.
Kính
nói đến đấy thì dừng lại, vơ cái ca nước chiêu một ngụm rồi chép miệng:
-Đàn
bà con gái cứ hay nghĩ quẩn. Anh tính cả rồi! Em đi học về, có giấy chứng nhận
chuyên môn, muốn thay vào cái chân của anh thì phải là người không vướng víu
gia đình. Anh về nghỉ rồi, em ở lại rảnh rang lấy chồng, đẻ con. Chuyện chửa đẻ
này mình không nói ra thì ai biết được?
Chanh
nằm trên giường lặng im nghe Kính nói. Cô thấy những toan tính của Kính cũng có
vẻ xuôi thuận, và thực ra Chanh cũng chả biết tham góp gì thêm, ngoài tiếng thở
dài cùng với cái câu cửa miệng:
-Thôi
kệ, muốn đến đâu thì đến!
Lớp
học nghiệp vụ đã kết thúc, Chanh cũng đến tháng đẻ. Kính bảo Chanh cứ ở lại, đẻ
xong mới về cơ quan. Thế rồi ông ta xin nghỉ chữa bệnh để cùng Chanh giải quyết
cho xong hậu quả của những lần sung sướng.
-Anh
mang mươi cân gạo cho một bà đỡ gần đây, nhờ bà ấy giúp. Bà ấy nhận lời vui vẻ
rồi.
Kính
vừa đấm lưng thùm thụp vừa nói với Chanh. Chanh ngạc nhiên quay ra nhìn ông ta.
Thì ra, sau cái vóc dáng đã nhuốm vẻ già nua kia là một con người với những
tính toán rất năng động và kín đáo. Cũng còn may là Chanh sa vào chuyện này với
một con người như thế. Chỉ cầu mong mọi sắp đặt của ông ta được thông đồng bén
giọt! Thoát khỏi chuyện này rồi sẽ là đường ai nấy đi, sẽ là muôn đời muôn kiếp
không tơ vương gì đến nhau nữa, dứt khoát sẽ là như vậy! Chanh mím môi và thầm nghĩ trong đầu. Chanh
đâu có biết mọi sự sắp xếp ngỡ là chu đáo ấy, lại vô tình vạch ra cho cô những
ngã rẽ định mệnh, mà mãi cho đến tận cuối đời Chanh mới lờ mờ nhận thấy…
Bà
Chanh chợt rùng mình, nhắm tịt mắt rồi úp hai tay lên mặt. Một phụ nữ trẻ ngồi
ghế bên cạnh giật mình quay sang thảng thốt:
-Này
chị, chị bị làm sao thế ạ?
Vẫn
nhắm tịt mắt, bà Chanh giơ một tay lên xua xua:
-Tôi
không làm sao. Chỉ thấy buồn ngủ quá….
Bà
ta đã nói dối. Thật ra, những ký ức về lần sinh đẻ đầu tiên, dù đã lâu lắm rồi,
nhưng mỗi khi nhớ lại đã khiến bà thấy rụng rời, kinh hãi!
Đúng
vào cái ngày này năm ấy, Chanh đã cắn môi đến tóe máu để tiếng kêu rên không
bật ra, kinh động đến những người dân sống quanh khu nhà kho. Cô nghĩ mình đã
chết trong những cơn đau chuyển dạ như nghiền xé cơ thể. Rồi Chanh lịm đi,
những câu trao đổi giữa Kính với bà đỡ chỉ còn nghe lơ mơ, chập chờn như trong
mộng.
Đêm
tối đã buông xuống lâu lắm Chanh mới tỉnh dậy với cảm giác rã rời và đau buốt.
Cô thều thào gọi vào khoảng không tối ỏm trước mặt:
-Anh
Kính ơi…
Từ
phía ngoài, Kính lật đật cầm cái đèn dầu bước vào:
-Em
dậy rồi hả? Thằng bé đây này…
Vừa
nói Kính vừa hạ thấp cái đèn dầu. Liếc mắt xuống, Chanh thấy một hài nhi đo đỏ
quấn trong tấm vải xô trắng đặt phía cuối giường. Chưa kịp hỏi gì thêm, Kính đã
cầm cái đèn đặt ra ngoài rồi quay lại, giọng gấp gáp:
-Anh
chuẩn bị cơm nước xong rồi, em ăn uống cho lại sức rồi anh đèo em về về cơ quan
luôn. Không để được đến mai đâu!
-Em
mệt và đau lắm…
-Cố
gắng thêm tý nữa rồi nghỉ ngơi một thể, chỉ đi dăm sáu tiếng là về đến nhà thôi
mà…
Chiếc
xe bỗng giảm tốc độ rồi chạy dệ sang một bên đường, tiếng tay phụ xe oang oác
phía trước:
-Ai
xuống Đền Duối thì ra đi nào!
Bà
Chanh giật mình ngẩng lên ngơ ngác một thoáng rồi lập cập xuống xe. Một tấm
biển vuông bên đường ghi dòng chữ: “Đền Duối 800m”, cùng với hình mũi tên to
tướng, chỉ hướng vào một con đường bê tông cắm cờ phướn giăng giăng. Ghé vào
một quán hàng chếch xa cái ngã ba đầy những người xe lượn lờ qua lại, gọi một
chai nước lọc, bà Chanh nhấp một ngụm rồi đánh mắt nhìn bao quát ra tứ phía.
Không một cảnh vật hay con người nào gợi lại cho bà chút hoài niệm. Thật ra,
không phải người xưa cảnh cũ, mà là những ám ảnh bao lâu nay mới chính là nguồn
cơn hối thúc bà hôm nay lần hồi trở lại nơi này….
Đền
Duối từ xưa đã nổi tiếng linh thiêng. Có một thời kỳ vì bận rộn với chiến tranh
và cơm gạo, hoạt động tín ngưỡng của dân chúng có phần thưa thớt, nhưng ngôi
đền này chưa ngày nào tạnh hương nhạt khói.
Đêm
hôm vượt cạn xong, theo sự sắp đặt của Kính, Chanh nén đau lục tìm mấy vuông
vải hoa con công còn mới, quấn bọc cho đứa trẻ mới đẻ. Nhét thêm mấy chục tiền
lương dành dụm vào trong bọc, Chanh lầm lũi ôm đứa bé ngồi lên xe đạp để Kính
đưa đi. Sau một hồi gò mình đạp xe, Kính dừng lại thì thào:
-Cổng
đền đây rồi, bế nó để vào dưới gốc cây duối rồi đi thôi.
Chanh
ôm bọc hài nhi dùng dằng một thoáng, đã nghe Kính gằn giọng:
-Nhanh
lên đi! Trời sáng đến nơi rồi…
Chanh
lập cập ôm đứa trẻ đến dưới tán tối ỏm của cây duối. Đưa chân quờ quạng tìm một
khoảng đất nhẵn nhụi, Chanh đặt đứa trẻ xuống đó rồi quả quyết quay ra. Kính đã
ngồi chờ trên xe đạp, chân đặt sẵn lên pê-đan. Chanh vừa ngồi ghếch lên cái đèo
hàng, chiếc xe đã khuệnh khoạng chở hai người lao đi…
Ông
thủ từ Đền Duối là người đầu tiên phát hiện ra đứa trẻ, liền vội báo chính
quyền. Năm ấy dân tình quanh đền đói kém lắm, chả ai dám nhận nuôi một hài nhi
vừa mới lọt lòng. May sao đến trưa hôm ấy, một phụ nữ đến lễ đền đã xin nuôi
đứa trẻ. Bà ta để lại món tiền trong bọc cho ông thủ từ, rồi ôm đứa trẻ cuốn
trong mảnh vải hoa con công quầy quả ra đi. Vài năm sau ông thủ từ chết, dân
quanh vùng chẳng còn ai nhắc đến chuyện đứa trẻ rơi ngày ấy…
Lặn
lội dắt díu nhau về được đến căn phòng ở cửa hàng lương thực, Chanh sụp xuống
ốm đau lê lết. Thuốc men quanh quẩn ở huyện mãi không đỡ, người ta đưa Chanh về
bệnh viện tỉnh. Bác sỹ nói Chanh bị viêm dạ con, phải mổ, đồng thời khả năng
sinh đẻ cũng coi như không còn nữa.
Thoát
khỏi những tháng ngày thập tử nhất sinh, Chanh trở lại làm việc cũng là khi
Kính có quyết định nghỉ hưu. Ông ta sốt sắng tìm mọi cách đưa Chanh vào thế
chân chủ nhiệm cửa hàng. Một phần có lẽ là vì lời hứa với Chanh, còn phần khác
là ông ta muốn được rút về trong sự bình lặng, sau tất cả những gắng gượng đến
sọm người trong suốt thời gian qua.
Chanh
lặng lẽ nhận công việc, lặng lẽ chia tay Kính cùng những sóng gió đã qua. Những
lúc bình tâm, Chanh ngẫm nghĩ lại và nhận ra mình đã bị đẩy sang một ngả rẽ
khác, không bao giờ trở lại được với những toan tính ban đầu nữa. Và rồi Chanh
đã chủ động chuyển sang một lối sống hoàn toàn thay đổi, vừa buông tuồng phóng
túng, vừa chi li lạnh lùng. Ở cái tuổi chưa tới ba mươi, sắc hương đương độ
nồng nàn, nhiều đàn ông sẵn sàng cung phụng Chanh để được thỏa mãn. Chanh cũng
chẳng e dè khách sáo, chỉ miễn sao có được thứ mình thích, mình cần. Để rồi khi
cả hai đã có được những điều mong muốn, tất cả lại trở về chốn cũ, tuyệt đối vô
tình và trật tự.
Ngoài ba mươi tuổi, Chanh đã được chuyển về
làm chủ nhiệm cửa hàng lương thực trung tâm thị xã, đụng chạm đến dạ dày của
hàng ngàn con người. Cơ chế ngày ấy tạo điều kiện cho bà xưng hùng xưng bá,
kiếm chác ra trò. Sẵn tiền, bà Chanh mua đất xây nhà làm nơi tụ tập, hoan lạc,
lại mua xe máy đắt tiền lượn vè vè, đến cơ quan nào cũng lả lơi, hoan hỉ. Mỗi
lần về quê, họ hàng, làng xóm lại chộn rộn hẳn lên bởi quà bánh, cỗ bàn bà
Chanh tự bỏ tiền thết đãi.
Khi
Nhà nước thay đổi cơ chế quản lý, bà Chanh lao vào làm đủ trò kinh doanh. Có
một dạo, bà ta dồn góp tiền bạc, vay cả ngân hàng đi mua gom thóc lúa để xuất
khẩu. Sau cú ấy, bà Chanh trắng tay. Cái quầy hàng bị đem ra đấu thầu cũng về
tay người khác. Có mấy đồng lương hưu còm, bà cố dè sẻn mà tháng nào cũng thiếu
hụt, khổ sở.
Giữa
lúc ấy, có kẻ đến rủ bà lập “hụi”. Cứ theo cách người đó nói, bà chả phải bỏ ra
đồng vốn nào, mà doanh lợi lại cao chất ngất. Bà Chanh xách túi lên đường và
dây “hụi” hình thành. Tiền đổ về rủng rỉnh, bà ta lại có dịp xưng hùng xưng bá.
Đùng một cái, chủ “hụi” ôm tiền bỏ trốn, và rồi cái kết cục tất yếu cũng xảy
đến, kẻ mất tiền vỡ nghiệp, kẻ vướng vào lao lý ngục tù
Bà
Chanh phải ngồi tù, nhà cửa, vàng bạc, tiền nong bị kê biên bán sạch. Có cái sổ
lương hưu, bà cũng đem gán cho người ta để cho xong phần dân sự. Được ra tù
trước hạn mấy tháng, bà lũi thũi về quê sống như cái bóng bên cạnh anh em ruột
thịt. Một lần bà ca cẩm với cậu em:
-Cậu
xem kiếm việc gì cho chị làm với. Cứ quanh quẩn thế này chắc chị chết sớm thôi.
-Tuổi
bá bây giờ chỉ có đi làm ô sin trông con cho người ta thôi! –cậu em cao giọng.
“Trông
trẻ ư? Cũng được đấy! Có khi lại vui ấy chứ” – bà Chanh nghĩ thầm như thế.
Nhưng rồi ý nghĩ bà Chanh chững lại khi nghĩ đến cái “oai danh” những năm trước
đây bà đã gieo rắc khắp vùng này. Chắc chắn khi biết bà là ai, người ta sẽ
chẳng bao giờ dám thuê bà nữa. Nghe câu chuyện bàn thảo giữa hai người, đứa
cháu gái xen vào:
-Để
cháu lên mạng tìm, trên mạng cái gì chả có.
Theo
cái địa chỉ đứa cháu tra được, bà Chanh lần tìm về tận Nam Định, bấm chuông một
căn nhà như biệt thự to tướng. Một thiếu phụ chừng ngoài ba mươi ra mở cổng
-Tôi
thấy nhà có biển đề tìm người giúp việc nên đến hỏi.
Bà
Chanh nói ngay sau lời chào của người phụ nữ
-Đúng
rồi ạ, mời bà vào trong này- người phụ nữ đon đả. Sau khi lấy cho bà Chanh một
cốc nước lọc, cô ta nói ngay:
-Công
việc cũng đơn giản thôi ạ. Sáng, bảy giờ bà đưa con bé nhà cháu sang lớp học
bên kia đường, chiều, đúng bốn rưỡi lại đón cháu nó về. Trong ngày, nhờ bà quét
dọn giúp cái phòng bếp và phòng khách, tưới ít cây cảnh ở đây. Thế thôi ạ.
Sau
mấy câu trao đổi, rồi thỏa thuận, người phụ nữ chỉ căn phòng phía sau cái nhà
để xe:
-Bà
có thể nghỉ lại ở đây rồi giúp việc cho cháu luôn từ ngày mai.
Thì
ra cô chàng tên Ngọc này chính là chủ nhân căn nhà. Mới ngoài ba mươi đã có tài
sản cơ nghiệp to thế, chắc là dòng dõi có máu mặt đây! Bà Chanh vừa xếp dọn chỗ
nghỉ trong căn phòng trống vừa thầm nghĩ. Nhưng rồi mấy ngày sau bà mới biết
rằng mọi thứ không phải như vậy.
Ngọc
làm việc trong cơ quan nhà nước, sáng nào cũng sáu giờ rưỡi là cưỡi xe đi, trưa
đảo qua nhà một lát rồi lại đi tiếp đến chiều. Chồng Ngọc có vẻ trầm tính ít
nói, làm việc ở công ty tàu thủy gì đấy, sáng nào cũng leo lên chiếc ô tô màu
vàng từ lúc sáu giờ rồi đi đến hết ngày. Buổi chiều chồng Ngọc thường về muộn,
có khi bỏ cả cơm tối.
-Chồng
cháu mồ côi cha mẹ từ bé, người ta đem về đây nuôi. Máu mủ ruột thịt chả có ai
đâu ạ.
Có
buổi tối ngồi chờ chồng về, Ngọc kể cho bà Chanh như thế. Nhớ lại cuộc đời chìm
nổi của mình, bà Chanh thầm rủa trong đầu: “Gặp vận đen thì rồi cũng như tao
thôi con ạ!”.
Buổi
sáng hôm ấy, bà kéo cái vòi nước ra tưới mấy khóm hoa. Bất chợt bà nhận ra một
cái ví màu nâu nằm chềnh ềnh bên lối đi. Nhìn quanh quẩn không thấy ai, bà dúi
nhanh cái ví vào cạp quần rồi lẳng lặng tưới cây tiếp. Chiều về, Ngọc nói với
chồng:
-Anh
à, sáng nay em đi làm đánh rơi cái ví rồi.
-Mất
gì nhiều không em?
-Có
cái thẻ ATM em báo khóa tài khoản rồi, tiền cũng chỉ có một ít, nhưng cái dây
chuyền anh mua cho em cũng để trong ví, tiếc quá!
-Không
mất giấy tờ là may rồi, mất những cái ấy không tìm lại được đâu. Thôi, của đi
thay người em ạ.
Buổi
tối, sau khi đóng cửa phòng ngủ, bà Chanh thì thụt mở cái ví ra xem. Mắt bà ta
sáng lên khi nhìn thấy sợi dây chuyền lấp lánh. Đã có thời bà đeo những thứ
này, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy sợi dây chuyền đẹp đến thế. “Vận may đây rồi
– bà Chanh lẩm bẩm không thành tiếng: -Con bé chả nghi ngờ gì mình cả. Cái này
bỏ rẻ cũng bằng cả năm tiền lương giúp việc”. Một dự định hình thành rất nhanh
trong đầu. Tối hôm sau bà thẽ thọt với nhà chủ:
-Trên
nhà có cái giỗ, xin phép cô cậu, mai tôi về nghỉ mấy ngày.
-Ô…
, thế mà bà chả nói sớm để cháu đánh xe đưa bà về. Thôi được, để cháu thu xếp.
Bà cầm giấy tờ và ít tiền đi đường. Về trên ấy bà lo công việc rồi xuống sớm
giúp cháu! -Ngọc xuýt xoa
Bà
Chanh không bao giờ quay lại, và cũng không liên lạc lại với nhà ấy nữa. Bà nói
với mọi người:
-Nó
cậy nhà giàu, khinh rẻ người ở, vừa hỗn láo lại vừa keo kiệt, chả ai chịu nổi.
Một
buổi tối, đứa con ông anh cả thì thào với bà Chanh:
-Cô
xem đây có đúng là cô không?
Nói
rồi nó mở Facebook điện thoại cho bà xem. Một đoạn clip cắt từ camera an ninh
ghi lại cảnh bà Chanh tưới cây rồi nhặt được cái gì đó. Kèm theo là dòng trạng
thái nặng nề: “Sự tột cùng của khốn nạn.
Mình thấy bà ta già cả, cô đơn nên nhận về giúp việc, đối xử tử tế, lương
thưởng hậu hĩnh. Vậy mà bà ta còn đang tâm cuỗm đồ của mình rồi bỏ trốn”.
Hình ảnh trong clip lòe nhòe, nếu chỉ nhìn vào đó cũng khó nhận ra bà Chanh.
Một
thoáng chột dạ nhưng rồi bà Chanh đã lập tức đay đả:
-Tiên
sư con đĩ! Nó bắt tao suốt ngày tưới cây với nhặt rác cho nó, thế mà nó còn dám
vu oan giá họa. Tao mà gặp tao bửa mặt nó ra…
Bán
cái dây chuyền được một món tiền kha khá, bà Chanh dự định mở quầy hàng buôn
bán. Mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, ngày giờ cũng định rồi, chỉ vì cảm giác bất
an cứ đeo đẳng mãi, bà đã quyết định về lại Đền Duối này để khấn cầu, xin quẻ…
Vặn
lại nắp chai nước, bà Chanh gọi xe ôm chở vào trong đền. Phía ngoài cổng đền là
một bãi để xe. Một loạt mấy cái ô tô đậu gióng hàng thẳng tắp. Bà Chanh chợt
thót giật mình khi nhận ra trong đám ô tô có một chiếc màu vàng, giống như xe
của nhà chủ nơi bà đã từng làm việc. Nhưng rồi bà ta lại tự trấn an: “Người ta
sản xuất hàng loạt, thiếu gì ô tô giống nhau!”. Nghĩ thế nhưng bà vẫn chen bước
lẫn vào giữa một đám đông cho kín đáo.
Cây
duối cổ kia rồi. Dưới gốc cây người ta đã đặt thêm một án thờ. Mọi người ai
cũng qua chỗ này thắp hương cáo trình rồi mới vào trong đền. Bất chợt bà Chanh
nhận ra Ngọc. Cô chàng đang loay hoay cùng chồng con sắp lễ ngay dưới gốc duối
cổ. Bà Chanh hấp tấp lách ra khỏi đám đông rồi thụt lùi lại quan sát. Chồng
Ngọc lôi từ trong chiếc hộp mang theo một tấm vải hoa vuốt phẳng phiu trải bên
gốc cây duối. Ngọc phụ chồng bày thêm hoa quả, bánh kẹo , đồ lễ. Bà Chanh trân
trân nhìn vào tấm vải chồng Ngọc trải ra. Đó là tấm vải hoa con công giống hệt
tấm vải bà đã bọc đứa trẻ bà đẻ ra trước khi bỏ lại chỗ này. Chỉ một thoáng,
những sự kiện được bà Chanh xâu chuỗi lại. Đầu tiên là gốc cây duối này, rồi
đến lời kể của Ngọc về xuất thân của chồng này, rồi tấm vải này, rồi tất cả lại
dồn về đây đúng ngày hôm nay nữa…Đúng rồi, đúng chồng cô chàng kia là thằng bé
đó rồi! Đôi chân líu ríu như muốn đưa bà Chanh nhào đến để mà thảng thốt: “Ta
là mẹ con đây!”. Nhưng rồi những bước chân trốn chạy phũ phàng năm ấy, cả cái quá
khứ đầy lậm luội, cả cái dây chuyền đoạt được mới đây, tất cả đã níu bà Chanh
đứng lặng. Cặp mắt của bà đã ráo hoảnh quá lâu, bất ngờ rỉ ra đôi dòng lệ.
Bà
Chanh bất chợt quay lại, lảo đảo đi tuột ra khỏi cổng đền, miệng lẩm bẩm:
“Không được, không được” . Bà ta không đi theo hàng cờ phướn giăng ra ngoài
phía ngã ba, những bước chân như vô định lại dẫn bà Chanh đi ngược lại con
đường Kính đã đưa bà đến đây ngày này năm ấy. Cánh đồng trước mặt bà bỗng vàng
rực lên, óng ánh, huyền ảo. Một sợi dây buộc đứa trẻ sơ sinh có khuôn mặt y như
chồng Ngọc đang lơ lửng giữa giời. Bà Chanh giơ tay chìa về phía ấy thì sợi dây
bỗng phựt đứt. Bà ta hét lên “Con…”, rồi lao mình nhào tới. Cả cánh đồng chợt
rực đỏ sậm như máu rồi chuyển dần sang một mầu đen kịt.
Hôm
sau, đài truyền hình địa phương thông báo tìm người nhà người đàn bà tên Chanh,
bị cảm gần Đền Duối, do nhồi máu cơ tim đã tử vong tại bện viện huyện./.
Hoàng Khai, tháng Sáu năm 2019
Thứ Sáu, 20 tháng 9, 2019
Lạc phố
Ngõ cuối, nắng tàn, không ngã rẽ
Phố lạ vô tình lạc mất nhau
Thôi đành gửi nhắn vào mây trắng
Một chút u hoài, một chút đau
Phố lạ vô tình lạc mất nhau
Thôi đành gửi nhắn vào mây trắng
Một chút u hoài, một chút đau
Khúc cuối Hạ
Đã thưa xa tiếng sấm rền chiều Hạ
Đã khẽ gần chút gió thoảng sang Thu
Xin giữ trọn khúc giao mùa dang dở
Để trong nhau còn mãi chữ NGÀY XƯA
Đã khẽ gần chút gió thoảng sang Thu
Xin giữ trọn khúc giao mùa dang dở
Để trong nhau còn mãi chữ NGÀY XƯA
Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2019
Cái ngày sang tuổi sáu mươi
Sáu mươi năm ấy chốn trần gian
Chứng bao kiếp nạn kẻ đa đoan
Mới hay nhân - quả như thách đố
Chỉ thấy Thịnh - Vong với Hưng - Tàn
Chứng bao kiếp nạn kẻ đa đoan
Mới hay nhân - quả như thách đố
Chỉ thấy Thịnh - Vong với Hưng - Tàn
Này đây người hiền xe cán chết
Kẻ cắt cổ người nhận huy chương
Phủi tay bá tính, nên thần thánh
Lặn lội dân sinh, hóa tầm thường
Kẻ cắt cổ người nhận huy chương
Phủi tay bá tính, nên thần thánh
Lặn lội dân sinh, hóa tầm thường
Này đây giáo lý khô xương trắng
Phàm tục nghênh ngang mỡ nạc dầy
Chữ nghĩa đầy mình thành rơm rối
Điếc ngọng tâm thành ngát hương bay....
Phàm tục nghênh ngang mỡ nạc dầy
Chữ nghĩa đầy mình thành rơm rối
Điếc ngọng tâm thành ngát hương bay....
Đâu kể sáu mươi là dài ngắn
Xấu đẹp ngại đâu tiếng luận bình
Chỉ luôn tự nhắc đừng huyễn hoặc
Không thích thứ không phải của mình....
Xấu đẹp ngại đâu tiếng luận bình
Chỉ luôn tự nhắc đừng huyễn hoặc
Không thích thứ không phải của mình....
Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2019
CHỌN ĐỒ NGHỀ
Không ở cùng xóm nhưng thằng Hướng học cùng lớp với tôi suốt từ những năm cấp Một. Nhà tôi làm ruộng, còn bố mẹ Hướng làm công nhân giao thông. Tôi hơi rụt rè, còn nó thì táo tợn. Thích cái gì là nó chăm chăm “xoáy” cho bằng được. Mít, dứa, mía, bưởi… của thiên hạ, nó thì thụt “xoáy” mang về giấu vào đâu đó rồi thỉnh thoảng rủ bọn tôi đến chén!
Ở trường cấp Một chúng tôi
học ngày ấy có thầy Đồng còn rất trẻ, quê ở mãi đâu xa chuyển đến. Thầy ăn mặc
diện lắm. Đặc biệt thầy có cái bút máy Kim Tinh nắp mạ vàng lúc nào cũng trồi
lên khỏi túi ngực áo sáng lấp lóa. Cái thứ ấy, ngày ấy, chả cứ bọn trẻ
chúng tôi, mà ngay cả người lớn nhìn thấy cũng phải ngưỡng mộ.
Một lần thầy cởi áo ngoài
treo dưới mái lớp học để dạy thể dục. Thầy không dạy lớp tôi, nhưng hết giờ thầy
lại nháo nhào chạy sang hỏi xem có em nào nhặt được cái bút thầy đánh rơi. Cả
lớp ngơ ngác nhìn nhau khiến thầy đành phải quay ra với nét mặt thất vọng tơi
bời. Thầy đi rồi, chúng tôi ngẩn ngơ một lúc rồi mới tiếp tục học được. Có lẽ
nhiều đứa cũng giống như tôi, tưởng tượng mình nhặt được cái bút ấy, rồi tự
giằng xé trong đầu với câu hỏi: Trả lại hay giữ nó làm tài sản của mình?
Hôm sau, trên đường tan học
về, Hướng bảo tôi:
-Mày về lấy con dao rồi ra
Gò Ổi bổ mít. Hôm qua tao xoáy được của nhà lão Tương hai quả
-Nhưng tao còn phải ăn cơm
chứ.
-Ăn cơm làm gì, mít ăn chả
sướng hơn à?
-Nhưng tao không ăn cơm, bố
tao nghi ngay.
-Thế thì tao về ăn cơm với
mày rồi cùng đi
Tôi còn đang ậm ừ, thằng
Hướng đã rẽ tuột cùng đi về nhà tôi. Gặp bố mẹ tôi, nó chào hỏi tử tế rồi liến
thoắng:
-Chiều nay bọn cháu phải đi
lao động ở trường bác ạ…
Thời chúng tôi, việc đi lao
động theo phân công của nhà trường là chuyện thường xuyên, vì thế bố mẹ tôi
chẳng lăn tăn gì, lại còn nhắc tôi thay cái áo ra, mặc cái áo cũ đi lao động
cho nó khỏi phí…
Lần ấy, may mà chúng tôi về
nhà ăn cơm, nếu không thì đói rã. Hai quả mít thằng Hướng giấu ở Gò Ổi vẫn còn
non. Vần vò chán chê, đến khi thấy không thể ăn được, thằng Hướng lại vùi mít
vào bụi rậm rồi rủ tôi về nhà nó chơi bi.
Nhà thằng Hướng ở là khu
nhà tập thể của đội giao thông. Bố mẹ nó đi làm từ sáng. Hướng kéo tôi vào chỗ
bàn học của nó rồi móc từ gầm bàn chìa ra trước mặt tôi một cái bút máy nắp mạ
vàng óng ánh.
-Oách không? – Hướng nhăn
nhở hỏi tôi
Nhìn kỹ thì đích thị là cái
bút của thầy Đồng đây rồi. Tôi lắp bắp hỏi Hướng:
-Mày nhặt được hả?
Nó bĩu môi dài thượt, ánh
mắt lộ rõ nét tinh quái. Chìa cái bút sát vào tận mắt tôi, nó lấp lửng:
-Mày thấy cái cài kẹp chặt
như thế thì nó có tự rơi được không?
Rồi để mặc tôi mắt trợn tròn,
mồm há hốc, thằng Hướng nhoay nhoáy rút vặn, giới thiệu cho tôi từng chi tiết
tuyệt vời của cái bút, lại còn cho tôi viết thử vào cuốn vở nhàu nhĩ của nó mấy
chữ. Thích thú lắm nhưng lo lắng và e sợ vẫn chập chờn trong tôi. Không nhìn
vào nó, tôi ngập ngừng:
-Mày không sợ à?
-Sợ gì…, tao giấu ở đây, bố
mẹ tao còn không biết cơ!
Được khoảng một tuần, chắc
là đã chán, thằng Hướng đổi cái bút cho ông già “lông gà lông vịt” lấy mười cái
kẹo mạ. Nó chia cho tôi hai cái, chả biết vì thân thiết hay là phần thưởng cho
thành tích kín mồm kín miệng của tôi nữa…
Chưa học xong cấp Hai,
thằng Hướng đã bỏ học đi chăn trâu kéo xe cho ông chú nó. Chú thằng Hướng là
chủ lò gạch ngói có tiếng trong vùng. Có lẽ nhờ vào ông chú ấy nên nó ngày càng
khấm khá. Vào cái khi tôi đang hì hục vật lộn với chữ nghĩa và đói khát trong
trường đại học, thằng Hướng đã sở hữu hẳn một cái xe Honda 67, lượn nghênh
ngang chả khác gì dân chơi phố thị….
Học xong đại học, tôi được
phân công về làm giáo viên của một trường trung cấp ngay ở tỉnh nhà. Chiến
tranh leo thang, tôi phải đi bộ đội mấy năm trên biên giới. Ra quân tôi lại về
cơ quan cũ. Lấy vợ, sinh con giữa thời buổi kinh tế nước nhà khó khăn tột độ,
tôi phải lăn lộn kiếm cơm ăn áo mặc tối ngày. Có đến dăm sáu năm liền, tôi quên
bẵng hẳn thằng Hướng với những kỷ niệm lấm luối ngày thơ bé.
Vào một ngày đầu năm học,
trường tôi tổ chức đón học sinh khóa học mới. Ngày ấy người ta đi học đông lắm.
Những người đã lớn tuổi thì lo bổ sung bằng cấp, những học sinh trẻ thì hy vọng
kiếm được một chân trong hệ thống lao động nhà nước. Tôi không có nhiệm vụ
tuyển sinh nhưng tranh thủ lượn qua khu vực tiếp nhận hồ sơ để áng chừng mức độ
công việc năm học. Bất ngờ thằng Hướng chạy đến trước mặt tôi, giơ tay chào rồi
nhăn nhở:
-Hê hê… chào thầy giáo!
Đã nhiều năm rồi không nhìn
thấy nhau, nên dù nhận ra nó ngay, tôi vẫn phải kêu lên thảng thốt:
-Hướng à? Mày đưa ai đi học
thế?
Chợt nhận mình suồng sã
không đúng chỗ, tôi kéo vội nó ra gốc cây xa hẳn đám đông ồn ào. Vừa dừng chân,
Hướng đã lại hềnh hệch:
-Tao đưa tao đi học chứ đưa
ai. Mày xem hồ sơ thế này ổn chưa?
Vừa nói, nó vừa dúi cho tôi
túi hồ sơ tuyển sinh. Xem qua thì thấy đúng là thằng Hướng xin vào học lớp
trung cấp trồng trọt thật. Lớp này không thuộc ngành đào tạo của tôi, nhưng dù
sao cũng chung trong trường cả.
-Bây giờ đông lắm, cứ để hồ
sơ mai tao nộp cho, thiếu cái gì thì bổ sung sau, lo gì.
Rồi chợt nhớ ra một thủ tục
quan trọng, tôi vội hỏi lại Hướng:
-À…, mày có bằng cấp Hai
chưa?
Vẫn bộ dạng nhăn nhở, Hướng
chỉ vào túi hồ sơ trên tay tôi:
-Hi hi…, có cả bằng cấp Ba
trong ấy rồi.
Hướng kéo tôi ra ngoài uống
nước. Nó gọi một thùng bia Vạn Lực, mở nắp chai bôm bốp rồi cầm cả chai đưa cho
tôi:
-Uống vô tư đi mày. Lâu quá
rồi, không ngờ lại gặp nhau kiểu này….
Bọn tôi vừa nhâm nhi bia
mực, vừa ríu rít hỏi han nhau. Thì ra Hướng bây giờ đang là công nhân trại
giống lúa của tỉnh.
-Thời buổi xoay vần, ông
chú tao không theo kịp, thế là bỏ nghề gạch ngói. Tao mò sang cái trại này làm
tài xế “vô – lăng dây” kiếm hơn chục cân gạo, tờ phiếu vải với ít đồng lương
qua ngày
Hướng buồn bã kể lại cho
tôi nghe những bước đi của nó. Khi nhà nước chuyển đổi cơ chế quản lý, bỏ tem
phiếu, thằng Hướng nhận ra chế độ quản lý theo bằng cấp đang mở ra. Nó hì hục
xin đi học bổ túc.
-Cơ chế học hành thoáng hơn
ngày xưa nhiều- Hướng lại hềnh hệch cười rồi oang oang: -Cái bằng cấp Ba ấy tao
“làm” một năm xong luôn!
-Sao mày không học kinh tế
hay cơ khí ấy, sau này đỡ chân lấm tay bùn?
-Vui đâu chầu đấy thôi mày
ạ. Ở cái trại này, bằng cấp phải có tý “giồng giọt” mới hy vọng được cất nhắc.
Hì hục học rồi lại đi làm lấy mấy đồng lương bèo thì học làm gì?
Thì ra thằng này cũng có
chí hướng phấn đấu làm lãnh đạo quản lý cơ đấy. Tôi cảm thấy thực sự vui vẻ.
Chưa biết tốt xấu đến đâu, nhưng ít nhất, cái nỗi ám ảnh về tính thích “xoáy”
của thằng Hướng cũng giải tỏa khỏi đầu tôi.
Quả là thằng Hướng có chí
thật! Sau hai năm học ở trường tôi, có giáo viên kêu ca, có người lại khen
ngợi. Chả rõ thực hư ra sao, nhưng cuối khóa nó đỗ tốt nghiệp loại Giỏi luôn.
Được cất nhắc làm đội trưởng sản xuất, nó lại cậy cục đi học đại học liên thông
ngành quản lý kinh tế. Hướng bảo tôi:
-Thời kinh tế thị trường,
người ta trọng cái bằng kinh tế mày ạ!
Có lẽ nó đã đúng. Có trong
tay cái bằng đại học, cùng với sự xoay xở “cơ chế” thế nào đó, Hướng được bổ
nhiệm làm giám đốc trung tâm giống cây trồng của tỉnh nhà. Gia cảnh nhà Hướng
đi lên như diều gặp gió. Nó mua mấy khu đất rồi làm thêm nhà vào ở trong thành
phố.
Một lần Hướng hẹn tôi
đến nhà nó chơi. Hôm đó là chủ nhật. Vợ con Hướng về quê cả. Nó bảo:
-Lâu lắm mới có dịp thư thả
ngồi với nhau, để lũ ấy ở nhà ầm ĩ láo nháo lắm.
Trong một khuôn viên rộng
rãi, ngôi nhà thằng Hướng ở như lọt thỏm giữa đủ các loại cây xanh trồng loạn
xạ. Nó giảng giải:
-Bây giờ còn đang đi làm
cả, bày ra nhà cao cửa rộng chỉ tổ thiên hạ nó nhòm vào, cứ làm đủ ở là được …
Nói có vẻ đơn giản thế chứ
bên trong cái nhà nó ở tiện nghi sang trọng lắm, nội thất toàn thứ đồ đắt tiền,
toàn những thứ tôi có mơ cũng chả dám.
Sau chầu cà – phê, Hướng
đưa tôi đi dạo khắp khuôn viên. Chỉ một vòng quanh khu vườn, Hướng nói với tôi
đầy vẻ tự đắc:
-Gần năm ngàn mét vuông
đấy. Trừ cơ quan nhà nước, chả thằng nào ở đây gom được mảnh đất bằng tao đâu.
Mà đất ở đây là vàng mày ạ.
Một lối đi nhỏ bằng bê tông
dẫn chúng tôi tới một căn nhà nhỏ lợp ngói đỏ cửa khóa im lìm, cột gỗ, cửa gỗ
đều sơn bóng nhoáng. Đến trước ngôi nhà, Hướng bảo tôi:
-Đây là nhà thờ tổ của tao.
-Mày làm trưởng họ à? – tôi
nhướng mắt hỏi nó
-Không, nhà thờ ông tổ nghề
của tao.
Nghe Hướng nói, tôi trợn
tròn mắt vì ngạc nhiên. Sợ nghe nhầm, tôi lắp bắp hỏi lại nó:
-Tổ… tổ nghề… Mày nói thật
đấy chứ?
Thằng Hướng chắp tay cung
kính vái về phía ngôi nhà rồi trầm giọng nghiêm nghị:
-Trước mặt thần linh, tao
lại dám nói dối sao?
Như để khẳng định lời nói
của mình, nó quay sang bảo tôi:
-Mình vào thăm ngài một lát
đi!
Hướng móc túi lấy chìa mở
khóa, đẩy cửa bước vào trong căn nhà. Tôi thận trọng bước vào theo. Trước mắt
tôi là một hương án sơn son bày biện đủ cả lư hương, chân nến với hạc chầu. Một
khung tranh sơn son bóng nhoáng được đôn cao ở chính giữa ban thờ, trong khung
lồng bức tranh vẽ theo lối cổ. Thằng Hướng đốt một nén hương cắm vào lư hương
rồi cung kính vái lạy. Chả hiểu gì nhưng tôi cũng lẳng lặng vái theo. Lúc ngước
lên nhìn vào bức vẽ, tôi nhận ra đó là hình vẽ một người đàn ông cầm đao dáng
như các tranh vẽ Quan Công, nhưng vị này lại có bộ râu và đôi lông mày trắng
tinh, dài thượt. Tôi ngờ ngợ đã nhìn thấy hình tượng này và đã đọc vài thông
tin liên quan ở đâu đó. Trí tò mò nổi lên, tôi giả vờ quan sát kiến trúc ngôi
nhà để lượn lại gần bức vẽ. Thôi đúng rồi! Bên dưới cặp lông mày trắng dài
thượt là một đôi mắt đỏ ngầu dục vọng. Đúng là thần tổ nghề thật. Nhưng mà…
Trong những bước đi trở về
gian phòng khách, trong đầu tôi ngổn ngang đủ loại ý nghĩ về thằng bạn thuở
thiếu thời. Không ngờ một thằng bé láu cá rất thích đi trộm vặt như thằng Hướng
lại có chí tiến thủ rất thành công, bây giờ lại thành kẻ có “đạo”, có tín
ngưỡng rạch ròi đến vậy. Nhưng mà cái “nghề” mà nó thờ, tôi không thể hiểu. Trở
lại bàn uống nước, vừa ngồi xuống ghế, tôi hỏi nó ngay:
-Này, tao thấy lâu nay mày
toàn làm sếp, có làm nghề gì đâu?
-Hê hê…, mày học nhiều hơn
tao nhưng có một thực tế mày không nhận ra. Tao chưa bao giờ coi làm sếp trong
các cơ quan nhà nước là một nghề nhá. Nghề phải là những việc kiếm ra cơm áo,
gạo tiền, tạo dựng lên được cơ nghiệp cho gia đình vợ con cơ.
-Thì người ta học hành, làm
quan, hưởng bổng lộc của nhà nước. Đấy không là cơm áo, không là tiền bạc thì
là gì?
-Mày nói đúng! Nhà nước
không cấp bổng lộc hay ưu đãi thì chả ai lặn lội tìm đến mấy cái chức tước hão
làm gì. Cũng như cái danh “thầy giáo”, nghe oai đấy, nhưng thử hỏi nếu không có
cái biên chế của nhà nước thì có mấy người dám theo?
Hừ! Thằng này ranh thật. Từ
thời chúng tôi, khi thi đại học, đứa nào chẳng biết câu: “nhất Y, nhì Dược, tạm
được Bách Khoa, bỏ qua Sư phạm”. Lý do đơn giản để “bỏ qua” là vì nghề ấy được
nhà nước cấp ít gạo nhất, “mầu mè” lại chẳng có gì. Đến thời kỳ nhà nước có
chính sách ưu ái lương bổng cho nhà giáo, lập tức các trường sư phạm lại đông
nghẹt người học. Gần đây cơ chế quản lý siết chặt lại, học xong không có biên
chế nữa, số người đi học nghề này giảm hẳn…Nhưng mà tôi đang hỏi nghề của nó,
nó lại lảng sang nghề của tôi. Không được!.
-Mày nói mâu thuẫn bỏ mẹ!-
Tôi kiên quyết chuyển hướng: - Mày bảo nghề phải là việc kiếm ra cơm áo, làm
sếp cũng kiếm ra lương bổng, thế thì sếp cũng phải là một nghề chứ?
“Đẹt, đẹt!” – lập tức thằng
Hướng vỗ hai tay vào nhau rồi cười phá:
-Ha ha…, mọt sách ơi là
sách mọt….
Cười xong, nó cúi người
hướng thẳng vào tôi, nét mặt đầy vẻ nghiêm trọng:
-Mày tính giúp tao xem số
tiền lương với phụ cấp làm sếp hàng tháng liệu có đủ để chi tiền học hành, thi
cử, rồi tiền cống nạp, tiền “cơ chế”…hay không? Thế thì tiền đâu mà nuôi vợ
con, tiền đâu mà sắm sửa?
-Tại mày tham, tao với khối
người tiền lương ba cọc ba đồng, đã chết đâu?
-Tao không giống mày đâu –
Hướng xua tay rồi hạ giọng: -Mày học hành có đầu có đũa, tính mày hơi nhát lại
an phận. Tao thì học lỗ ba lỗ bỗ, bằng cấp, chức vị toàn theo kiểu “cơ chế” mà
ra, không chi không được chứ!
Thì ra cái tôi nghĩ
là ý chí phấn đấu của thằng Hướng nó lại là như thế. Kiểu “phấn đấu” như nó
cũng chẳng phải hiếm gặp. Khi cơ chế tiền – hàng mới vận hành, việc không kiểm
soát hết được sự nhảy múa của tiền bạc cũng là dễ hiểu!
Bọn tôi cùng trầm ngâm một
lúc. Chả biết Hướng nghĩ gì, tôi thì vẫn quanh quẩn suy đoán về cái nghề mà nó
thờ phụng, chả hiểu là thế nào.
-Này… -Tôi dè dặt: -Có phải
vị thờ ở kia là thần Bạch Mi không?
-Lạy thánh! Đúng rồi, chính
danh ngài đấy! – Vừa trả lời tôi, Hướng vừa cung kính chắp tay vái về ngôi nhà
thờ tổ nghề của nó.
-Nhưng …hình như đấy là ông
tổ nghề… “ấy” cơ mà? –Tôi ngập ngừng đưa ra băn khoăn của mình
-Chắc mày cũng biết rồi hả?
Ngài chính là ông tổ nghề ăn trộm đấy, nghề của tao đấy!
-Xì… -tôi cười phì ra: -Bộ
dạng như mày bây giờ mà lại còn đi “xoáy” được à?
-Hì hì… -Hướng cũng nhệch
miệng cười: -Không “xoáy” mà bây giờ tao có được những thứ này à? Nhưng không
phải cái trò trèo tường, khoét ngạch hay “hai ngón” đâu. Những thứ tao cuỗm
được là không của ai cả…
-Của nhà nước chứ gì? – Tôi
cắt ngang lời Hướng: -Của nhà nước cũng là của dân làm ra đấy chứ. Dù là trộm
của ai thì xã hội cũng không chấp nhận được đâu.
-Biết ngay là mày sẽ lôi
vấn đề đạo đức ra. Nhưng tao nói mày nghe, đã làm công nhân viên nhà nước, phần
lớn đều xà xẻo, nói đúng mức là trộm cắp. Không nhiều thì ít, không tiền bạc
thì “xoáy” thứ khác. Ngay nghề dạy học như mày cũng có khi ăn bớt thời gian, ăn
bớt quy trình. Thế nhưng chả ai tự nhận mình là thằng ăn cắp, có phát hiện ra
thì cũng không bao giờ bị kết tội trộm cắp cả.
Thằng Hướng vừa diễn thuyết,
vừa chặt tay xuống bàn một cách hùng hồn. Rồi có vẻ như muốn nghe ý kiến phản
biện của tôi để làm động lực cho màn diễn thuyết tiếp theo, Hướng dừng lại rồi
vơ cốc nước trên bàn chiêu một ngụm. Tôi và Hướng cùng ngồi lặng đi một lúc, nó
quay ra thủ thỉ:
-Nhà nước gọi hành vi ăn
cắp của công ấy là tham ô, tham nhũng. Chả ai nghĩ tham ô, tham nhũng là một
nghề, giống như nghề trộm cắp. Nhưng tao nghĩ khác. Đó đích thị là nghề trộm
cắp!
Bất giác tôi nhếch mép để
cho mấy tiếng cười hình hịch từ trong cổ thoát ra với đầy vẻ bí hiểm. Thật ra
chả có gì nghiêm trọng. Chỉ là tôi chợt thấy cái kiểu qui nạp của thằng Hướng
có gì đó vừa hài hước vừa méo mó mà tôi không diễn đạt được. Không để ý
đến thái độ của tôi, thằng Hướng tiếp:
-Đã là nghề, khi kiếm
chác được tức là được lộc, phải hiểu đó là ơn mưa móc của sư tổ. Đạo làm nghề
nó là như thế. Nhiều thằng tham ô vơ vét được cứ nghĩ là tài giỏi, chả biết đến
oai linh thần thánh, thế là lòi đuôi, trắng cổ, lại còn chui đầu vào tù tội.
Trong khi đó, tao thờ cúng kỹ lưỡng, được ngài phù hộ, mọi sự cứ thanh thản như
không.
-Vị này thiêng thế cơ à?
-Lạy thánh! –thằng Hướng
lại cung kính vái về hướng cái điện thờ. –Ai nghĩ về ngài như thế nào tao không
biết, nhưng vụ việc nào tao cũng thỉnh ý của ngài. Vụ nào ngài không đồng ý,
tao bỏ qua ngay. Vụ nào ngài cho là suôn sẻ hết.
Nhìn vào ánh mắt của thằng
Hướng, tôi hiểu nó đang có một đức tin mãnh liệt vào thần thánh. Sự sùng tín
của Hướng đã đến mức mê tín mất rồi! Có lẽ cái nhãn quan nghề nghiệp của nó đã
được đức tin ngây ngô ấy nhào nặn và trói buộc. Cùng với khát khao vô độ
về tiền bạc, sự sùng tín mê muội sẽ sớm đưa nó đến cung đời tăm tối mất
thôi.
Tôi biết thế và cũng biết
rằng tôi không đủ bản lĩnh để thay đổi được đức tin ở một con người đầy cá tính
như Hướng. Tôi chợt ước trước mặt tôi vẫn là thằng Hướng ngày thơ, hoang dại và
láu lỉnh. Tôi sẽ thường xuyên rủ nó về nhà ăn cơm, cùng vô tư đùa vui, không để
cho những đức tin u ám buông lên đầu hai đứa. Nhìn Hướng với ánh mắt lo lắng,
tôi chép miệng:
-Mất bao nhiêu công học
hành, phấn đấu, đến lúc thành công, thành danh rồi lại phó mặc cho thần thánh,
tao thấy phí quá!
-Cái chỗ này mày cũng lại
chưa hiểu. Nghề nào cũng cần có đồ nghề. Bằng cấp với chức tước chính là đồ
nghề của tao đấy. Có đồ nghề tốt thì mới tiếp cận được những mánh mối kếch xù.
Không phải con ông cháu cha nên chả có ai truyền đồ nghề cho tao. Vì thế nên
tao mới phải đầu tư bao nhiêu là tiền của. Phí là phí thế nào?
Tôi không ngờ Hướng lại có
một tư duy rạch ròi đến thế. Dẫu đó chỉ là sự rạch ròi đầy mâu thuẫn và lệch
lạc, nhưng chắc chắn đó là kết quả của cả một quãng đời nó nung nấu, nghiền
ngẫm và trải nghiệm.. Tôi muốn làm một việc gì đó, muốn nói một câu gì đó để
xóa tan những tư duy ấy trong đầu Hướng. Nhưng rồi cái bản tính nhút nhát, an phận,
đã trùm tấm khăn mang màu bất lực lên đầu tôi.
Nhúc nhắc toàn thân để cố
thoát khỏi nỗi thất vọng tràn trề, tôi nói vớt vát:
-Mày biết câu “luật pháp
đình như lưới trời lồng lộng” rồi chứ gì? Tao sợ rồi thần thánh cũng chả giúp
được đâu.
-Hi hi… biết là thế nên tao
mới phải thường xuyên cầu ngài chỉ cho đường đi nước bước chứ…
Bất giác tôi quay sang nhìn
thằng Hướng suốt một lượt từ đầu đến chân. Vẫn cái ánh mắt láu lỉnh và bộ mặt
đầy cá tính, vẫn giọng nói liến thoắng ngày xưa…, vậy mà tôi cảm thấy nó xa lạ
quá. Trước mắt tôi, Hướng không còn là thằng bạn ấu thơ xưa nữa, mà là một dị
nhân kỳ quái, với những đức tin vừa ngây ngô, vừa huyền bí. Cảm giác xa lạ ấy
khiến tôi không thể tiếp tục ngồi lại bên Hướng nữa. Tôi lấy cớ gia đình có
việc rồi lũi thũi trở về. Sắp ra đến cổng, tôi chợt nhớ đến mấy thông tin đã
từng đọc về việc thờ phụng thần Bạch Mi. Tôi hấp tấp dừng lại rồi đến gần nó
nói thật nhỏ:
-Tao nghe nói không phải ai
hành nghề ăn trộm cũng được lập bàn thờ thần Bạch Mi đâu. Mày xem lại kẻo có gì
thất thố là gay đấy.
Chả biết Hướng có biết
những cái quy định trong nghề như thế hay không. Nghe xong, tôi chỉ thấy
nó nhếch mép cười rồi gật gù có vẻ tự tin lắm.
Hai năm sau, trung tâm của
thằng Hướng xảy ra kiện cáo, nhà nước cho thanh tra vào cuộc. Hàng loạt các vi
phạm trong hoạt động dự án và sử dụng đất đai được lôi ra. Thằng Hướng phải bán
tống tháo tài sản khắc phục hậu quả mới tránh được cái tội tham ô, nhưng rồi
vẫn bị kỷ luật đảng và cách chức. Không biết vì mất đồ nghề hay mất đức tin,
một năm sau Hướng xin nghỉ hưu “non”. May mà có cái nhà cũ đứng tên vợ nó vẫn
còn giữ được làm nơi sinh sống. Sẵn có cái bằng trung cấp ngày xưa, nó mở cửa
hàng bán vật tư nông nghiệp, thu nhập khá ổn.
Một hôm nó gọi điện cho tôi:
-Chủ nhật này mày có rỗi
rãi không?
-Nghỉ ngơi thôi. Có việc gì
à?
-Sang nhà tao uống rượu nhé!
-Có tổ nghề mới hả?
-Mày chỉ được cái nhớ
dai.... Chuyện ấy xưa rồi! Tao kỷ niệm ngày hạ cánh thôi!
-Bày vẽ ghê quá…., nhưng ô
kê, tao sẽ có mặt đúng hẹn đấy!
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)